gǔ shí dù yǔ chēng wàng dì, hún zuò dù juān hé wēi xì. tiào zhī cuàn yè shù mù zhōng,
古時杜宇稱望帝,魂作杜鵑何微細。跳枝竄葉樹木中,
qiǎng xiáng piē liè cí suí xióng. máo yī cǎn hēi zì qiáo cuì, zhòng niǎo ān kěn xiāng zūn chóng.
搶翔瞥捩雌隨雄。毛衣慘黑自憔悴,眾鳥安肯相尊崇。
huī xíng bù gǎn qī huá wū, duǎn hé wéi yuàn cháo shēn cóng. chuān pí zhuó xiǔ zī yù tū,
隳形不敢棲華屋,短翮唯願巢深叢。穿皮啄朽觜欲禿,
kǔ jī shǐ dé shí yī chóng. shuí yán yǎng chú bù zì bǔ, cǐ yǔ yì zú wèi yú méng.
苦飢始得食一蟲。誰言養雛不自哺,此語亦足為愚蒙。
shēng yīn yàn huì ruò yǒu wèi, hào tí lüè yǔ yīng ér tóng. kǒu gàn chuí xuè zhuǎn pò cù,
聲音咽噦若有謂,號啼略與嬰兒同。口乾垂血轉迫促,
shì yù shàng sù yú cāng qióng. shǔ rén wén zhī jiē qǐ lì, zhì jīn xiāng xiào chuán yí fēng.
似欲上訴於蒼穹。蜀人聞之皆起立,至今相效傳遺風。
nǎi zhī biàn huà bù kě qióng, qǐ zhī xī rì jū shēn gōng, pín fēi zuǒ yòu rú huā hóng.
乃知變化不可窮,豈知昔日居深宮,嬪妃左右如花紅。