hú mǎ bēng téng mǎn qiān mò, dōu rén bì luàn wéi kōng zhái
胡馬崩騰滿阡陌,都人避亂唯空宅。
zhái biān qīng sāng chuí wǎn wǎn, yě cán shí yè hái chéng jiǎn
宅邊青桑垂宛宛,野蠶食葉還成繭。
huáng què xián cǎo rù yàn kē, zé zé jiū jiū bái rì wǎn
黃雀銜草入燕窠,嘖嘖啾啾白日晚。
qù shí hé shǔ mái dì zhōng, jī bīng jué tǔ fān chóng chóng
去時禾黍埋地中,飢兵掘土翻重重。
chī xiāo yǎng zǐ tíng shù shàng, qū qiáng kōng wū duō xuàn fēng
鴟梟養子庭樹上,曲牆空屋多旋風。
luàn dìng jǐ rén huán běn tǔ, wéi yǒu guān jiā zhòng zuò zhǔ
亂定幾人還本土,唯有官家重作主。