quǎn fèi kōng shān xiǎng, lín shēn yī jìng cún
犬吠空山響,林深一徑存。
gé yún xún bǎn wū, dù shuǐ dào zhài mén
隔雲尋板屋,渡水到柴門。
rì zhòu fēng yān jìng, huā míng cǎo shù fán
日晝風煙靜,花明草樹繁。
zhà yí qín shì kè, jiàn shí chǔ rén yán
乍疑秦世客,漸識楚人言。
bù jì táo xiāng lǐ, jū rán zhǎng zǐ sūn
不記逃鄉里,居然長子孫。
zhòng tián shāo xiǎn gǔ, jí jǐng záo gāo yuán
種田燒險谷,汲井鑿高原。
qí yè cáng chūn zhì, tíng kē sù lǚ yuán
畦葉藏春雉,庭柯宿旅猿。
lǐng yīn wú zhàng lì, dì xì yǒu lán sūn
嶺陰無瘴癘,地隙有蘭蓀。
nèi hù jūn pí xí, kū piáo wò yě cān
內戶均皮席,枯瓢沃野餐。
yuǎn xīn zhī zì fù, yōu shǎng jù néng lùn
遠心知自負,幽賞詎能論。
zhuǎn bù zhòng yá hé, zhān tú luò zhào hūn
轉步重崖合,瞻途落照昏。
tā shí yuàn xié shǒu, mò bǐ wǔ líng yuán
他時願攜手,莫比武陵源。