lǒng shān qiān wàn rèn, yīng wǔ cháo qí diān
隴山千萬仞,鸚鵡巢其巔。
qióng wēi yòu jí xiǎn, qí shān yóu bù quán
窮危又極嶮,其山猶不全。
chī chī lǒng zhī mín, xuán dù rú dēng tiān
蚩蚩隴之民,懸度如登天。
kōng zhōng chān qí cháo, duò zhě zhēng fēn rán
空中覘其巢,墮者爭紛然。
bǎi qín bù dé yī, shí rén jiǔ sǐ yān
百禽不得一,十人九死焉。
lǒng chuān yǒu shù zú, shù zú yì bù xián
隴川有戍卒,戍卒亦不閒。
jiāng mìng tí diāo lóng, zhí dào jīn tái qián
將命提雕籠,直到金台前。
bǐ máo bù zì zhēn, bǐ shé bù zì yán
彼毛不自珍,彼舌不自言。
hú wéi qīng rén mìng, fèng cǐ wán hǎo duān
胡為輕人命,奉此玩好端。
wú wén gǔ shèng wáng, zhēn qín jiē shě zhān
吾聞古聖王,珍禽皆舍旃。
jīn cǐ lǒng mín shǔ, měi suì tí lián lián
今此隴民屬,每歲啼漣漣。