xián xī huà tú wú yǔ gòng, chuán shì xī wēi ài zhě zhòng. èr lǐ zhī hòu yǐ liáo liáo, xuān hé dāng rì yóu zhēn zhòng.
咸熙畫圖無與共,傳世希微愛者眾。二李之後已寥寥,宣和當日尤珍重。
xīn tú yī dàn luò rén jiān, shén gōng jì mò hé shí hái. jīng yíng yì jiàng chū chén biǎo, shàng xià wǔ bǎi shuí néng pān.
新圖一旦落人間,神宮寂寞何時還。經營意匠出塵表,上下五百誰能攀。
shuǐ huí zhōng yǒu yú zhōu pō, shān dǐng chóng tái zhāo bái hè. lí gēn fú chū shuǐ chán chán, wàn zhú lín láng zòu tiān lè.
水回中有漁舟泊,山頂崇台招白鶴。籬根浮出水潺潺,萬竹琳琅奏天樂。
shuāng fēi mù luò yì tiān qiū, qī qín xiàng wǎn shēng jiū jiū. liǔ xī cuò rèn yuān míng zhái, guò qiáo qǐ shì wáng hóng chóu.
霜飛木落一天秋,棲禽向晚聲啾啾。柳溪錯認淵明宅,過橋豈是王弘儔。
jǐng sè xiāo tiáo rú tài gǔ, lù pì cūn shēn zhù yān wù. fēn míng zài jiàn wǎng chuān rén, wú cí hé gǎn qīng wèi fù.
景色蕭條如太古,路僻村深貯煙霧。分明再見輞川人,蕪詞何敢輕為附。
qīng róng zì shì jiàn shǎng jiā, chí jiāng què xiàng tiān zhī yá. jǐ huí shì zhǎn wèi néng qù, luò jǐn tíng qián wú shù huā.
清容自是鑑賞家,持將卻向天之涯。幾回試展未能去,落盡庭前無數花。