strong lì shǐ lái yuán strong
历史来源
cáo yuán chū , cáo shì wèi zhōng guó zuì gǔ lǎo de xìng shì zhī yī
「曹」源出 , 曹是为中国最古老的姓氏之一 ;
yī gǔ dài cáo xìng de hòu yì, zài gōng yuán qián shí yī shì jì zhōu wǔ wáng kè shāng hòu, shòu fēng yú zhū guó jīn shān dōng zōu xiàn , hòu bèi chǔ guó suǒ miè, qí zǐ sūn huò wèi zhū shì, huò wèi cáo shì.
一 ; 古代曹姓的后裔,在公元前十一世纪周武王克商后,受封于邾国 (今山东邹县 ) ,后被楚国所灭,其子孙或为朱氏,或为曹氏。
èr chū zì jī xìng. yǐ guó wèi shì. wén wáng dì shí sān zi shū zhèn duó, shòu fēng yú táo qiū. hòu bèi sòng guó suǒ miè, qí guó rén yǐ cáo wèi shì.
二 ; 出自「姬」姓。以国为氏。文王第十三子叔振铎,受封于陶丘。后被宋国所灭,其国人以「曹」为氏。
sān jù xīn táng shū, wèi shǎo shù mín zú zhāo wǔ jiǔ xìng jiàn hé shì zhī yī. suí táng shí qī, xī běi tū bù luò jiàn yǒu kāng jū guó, qí zhī shù fèn chū xiǎo guó cáo guó, zài jīn wū zī bié kè sī tǎn chè mǎ ěr hǎn dōng běi bù. qí zú rén yǒu rù zhōng yuán dìng jū zhě, yú hàn zú róng hé, yòng hàn xìng cáo
三 ; 据《新唐书》,为少数民族「昭武九姓」(见「何」氏)之一。隋唐时期,西北突部落建有康居国,其支庶分出小国「曹」国,在今乌孜別克斯坦撤马尔罕东北部。其族人有入中原定居者,于汉族融合,用汉姓「曹」
strong jiā zú míng rén strong
家族名人
cáo cān ? qián 190
曹参 (?~前190)
zì jìng bó, hàn chū pèi rén. yǔ xiāo hé tóng zuǒ gāo zǔ dìng tiān xià, fēng píng yáng hóu, jì xiāo hé wéi xiāng, yī zūn xiāo guī. zú shì yì.
字敬伯,汉初沛人。与萧何同佐高祖定天下,封平阳侯,继萧何为相,一遵萧规。卒谥懿。
cáo é 130 143
曹娥 (130~143)
dōng hàn shàng yú rén. qí fù nì sǐ yú jiāng zhōng, bù dé shī hái. é shí nián shí sì, yán jiāng hào kū shí qī zhòu yè, tóu jiāng ér sǐ. jīng wǔ rì, bào fù shī fú chū. shì chuán wèi xiào nǚ.
东汉上虞人。其父溺死于江中,不得尸骸。娥时年十四,沿江号哭十七昼夜,投江而死。经五日,抱父尸浮出。世传为孝女。
cáo cāo
曹操
cáo pī 187 226
曹丕(187~226)
zì zi huán, sān guó shí wèi wǔ dì zhī zǐ. hàn jiàn ān shí liù nián wèi wǔ guān zhōng láng jiàng, jiān fù chéng xiàng. fù zú, sì wèi chéng xiàng. jiàn ān èr shí wǔ nián dài hàn jí dì wèi, zài wèi qī nián. xìng hǎo wén xué, bó wén qiáng zhì. zuò yǒu diǎn lùn jí shī fù hán zhá bǎi yú piān. zú shì wén dì.
字子桓,三国时魏武帝之子。汉建安十六年为五官中郎将,兼副丞相。父卒,嗣为丞相。建安二十五年代汉即帝位,在位七年。性好文学,博闻强识。作有典论及诗赋函札百余篇。卒谥文帝。
cáo zhí 192 232
曹植 (192~232)
zì zi jiàn, sān guó shí wèi wǔ dì dì sān zi, wén dì zhī dì. shí suì néng zhǔ wén, shén dé wǔ dì chǒng ài. wén dì lì, jì qí cái ér bù zhòng yòng, fēng chén wáng. zhí cái sī jié, cí zǎo fù lì, yóu cháng yú shī. liù cháo shī rén duō shòu qí yǐng xiǎng, xiè líng yùn cháng yán: tiān xià cái gòng yī shí, zi jiàn dú de bā dǒu. zú shì sī, shì chēng wéi chén sī wáng. zhe yǒu cáo zi jiàn jí shí juǎn.
字子建,三国时魏武帝第三子,文帝之弟。十岁能属文,甚得武帝宠爱。文帝立,忌其才而不重用,封陈王。植才思捷,词藻富丽,尤长于诗。六朝诗人多受其影响,谢灵运尝言:天下才共一石,子建独得八斗。卒谥思,世称为陈思王。着有曹子建集十卷。
cáo xuě qín 1719 1764
曹雪芹 (1719~1764)
míng zhān, zì mèng ruǎn, hào qín xī qín pǔ, qīng hàn jūn zhèng bái qí rén, cáo yín zhī sūn. gōng shī shàn huà. běn shì jiā zǐ, hòu jiā dào zhōng luò, yīn zhuī huái wǎng xī, xiāng chuán zhe hóng lóu mèng bā shí huí, wèi chéng bìng zú. gāo è wèi xù zuò sì shí huí, hé wéi yī bǎi èr shí huí, shèng xíng yú shì.
名沾,字梦阮,号芹溪、芹圃,清汉军正白旗人,曹寅之孙。工诗善画。本世家子,后家道中落,因追怀往昔,相传着《红楼梦》八十回,未成病卒。高鹗为续作四十回,合为一百二十回,盛行于世。
cáo guó jiù
曹国舅
chuán shuō zhōng de bā xiān zhī yī. xué dào shān yán jiān, yù zhōng lí quán lǚ dòng bīn èr xiān ér dé dào. yīn xiāng chuán wèi sòng cáo tài hòu zhī dì, gù chēng wéi cáo guó jiù.
传说中的八仙之一。学道山岩间,遇钟离权、吕洞宾二仙而得道。因相传为宋曹太后之弟,故称为曹国舅。
strong dì wàng fēn bù strong
地望分布
ān huī jiāo jùn, jiāng sū péng chéng jùn, shān dōng gāo píng jùn, shān dōng jù yě jùn.
安徽焦郡,江苏彭城郡,山东高平郡,山东巨野郡。