sì hào zhě, jiē hé nèi zhǐ rén yě, huò zài jí. yī yuē dōng yuán gōng èr yuē jiǎo lǐ xiān shēng, sān yuē qǐ lǐ jì, sì yuē xià huáng gōng, jiē xiū dào jié jǐ, fēi yì bù dòng. qín shǐ huáng shí, jiàn qín zhèng nüè, nǎi tuì rù lán tián shān, ér zuò gē yuē:" mò mò gāo shān, shēn gǔ wēi yí. yè yè zǐ zhī, kě yǐ liáo jī. táng yú shì yuǎn, wú jiāng hé guī! sì mǎ gāo gài, qí yōu shén dà. fù guì zhī wèi rén, bù rú pín jiàn zhī sì zhì." nǎi gòng rù shāng luò, yǐn dì fèi shān, yǐ dài tiān xià dìng. jí qín bài, hàn gāo wén ér zhēng zhī, bù zhì. shēn zì nì zhōng nán shān, bù néng qū jǐ.
四皓者,皆河内轵人也,或在汲。一曰东园公二曰角里先生,三曰绮里季,四曰夏黄公,皆修道洁己,非义不动。秦始皇时,见秦政虐,乃退入蓝田山,而作歌曰:“莫莫高山,深谷逶迤。晔晔紫芝,可以疗饥。唐虞世远,吾将何归!驷马高盖,其忧甚大。富贵之畏人,不如贫贱之肆志。”乃共入商雒,隐地肺山,以待天下定。及秦败,汉高闻而徵之,不至。深自匿终南山,不能屈己。