zhèng dé dīng mǎo, xú héng shān cài wǒ zhāi zhū bái pǔ sān xiān shēng jǔ yú xiāng, bié wén chéng ér běi. wén chéng yán:" xú yuē rén zhī wēn gōng, cài xī yuān zhī shēn qián, zhū shǒu zhōng zhī míng mǐn, jiē yǔ suǒ bù dǎi." gài sān xiān shēng jiē yǐ dīng mǎo lái xué, wén chéng zhī dì zǐ wèi zhī huò xiān zhě yě. guǐ yǒu, sān xiān shēng cóng wén chéng yóu sì míng shān, wǒ zhāi zì yǒng lè sì fǎn, bái pǔ zì dá xī fǎn, héng shān zé tóng rù xuě dòu, chūn fēng yí shuǐ zhī lè, zhēn yī shí zhī shèng shì yě. héng shān wèi dì zǐ zhī shǒu, suì yǐ liǎng xiān shēng cì zhī.
正德丁卯,徐横山、蔡我斋、朱白浦三先生举於乡,别文成而北。文成言:“徐曰仁之温恭,蔡希渊之深潜,朱守中之明敏,皆予所不逮。”盖三先生皆以丁卯来学,文成之弟子未之或先者也。癸酉,三先生从文成游四明山,我斋自永乐寺返,白浦自妲溪返,横山则同入雪窦,春风沂水之乐,真一时之盛事也。横山为弟子之首,遂以两先生次之。
cài zōng yǎn zì xī yuān, hào wǒ zhāi, shān yīn zhī bái yáng rén. xiāng shū shí nián ér qǔ jìn shì, liú wèi shù jí shì, bù kě, yǐ jiào shòu fèng mǔ. gū jiè bù wéi dāng dào suǒ xǐ, zhé qì qù. wén chéng yǐ wéi" guī jì liáng shì, ér shāng yú jí pò. zài guò èr sān yuè, tuō bìng xíng, zé xíng jī mǐn rán. dú wèi jūn zǐ, ér rén wéi xiǎo rén, yì fēi rén rén zhōng shù zhī xīn yě." yǐ jiào shòu pú tián, fù bù wéi dāng dào suǒ xǐ. wén chéng jiè zhī yuē:" qū qū wǎng zhé lóng chǎng, hèng nì zhī jiā rì zhì, qì jīn sī zhī, zhèng dòng xīn rěn xìng dǐ lì qiē cuō zhī dì, qí shí nǎi zhǐ táng sè pái qiǎn, jìng chéng kōng guò, xī yě. xī yuān shěng kè jīng qiè, qí kěn suì zì yǐ wéi zhōng hū?" yí jiào nán kāng, rù wèi tài xué zhù jiào nán kǎo gōng, shēng sì chuān dū xué qiān shì. lín jiàn sù wèi:" xiān shēng zhōng yǒu yú yǎng, qí jiàn wài zhě zhī qīng, gù néng bì lì qiān rèn."
蔡宗兖字希渊,号我斋,山阴之白洋人。乡书十年而取进士,留为庶吉士,不可,以教授奉母。孤介不为当道所喜,辄弃去。文成以为“归计良是,而伤於急迫。再过二三月,托病行,则形迹泯然。独为君子,而人为小人,亦非仁人忠恕之心也。”已教授莆田,复不为当道所喜。文成戒之曰:“区区往谪龙场,横逆之加日至,迄今思之,正动心忍性砥砺切磋之地,其时乃止搪塞排遣,竟成空过,惜也。希渊省克精切,其肯遂自以为忠乎?”移教南康,入为太学助教、南考功,陞四川督学佥事。林见素谓:“先生中有余养,祇见外者之轻,故能壁立千仞。”