sēng huì xiáng ā yù wáng xiàng wáng huái zhī huì níng líng yǐn sì hóu qìng dà yè kè sēng há xiàng guāng míng sì shí guāng fú lǐ dà ān wéi zhī shí liú gōng xìn qī
僧惠祥 阿育王像 王淮之 惠凝 靈隱寺 侯慶 大業客僧 蛤像 光明寺 十光佛 李大安 韋知十 劉公信妻
sēng huì xiáng
僧惠祥
dōng jìn yì xī chū, jīn líng zhǎng gàn sì sēng huì xiáng yǔ fǎ xiàng lián táng ér jū. yè sì gēng zhōng, huì xiáng yáo huàn xiàng zàn lái. xiàng wǎng shì xiáng, xiáng yǎng mián, jiāo shǒu xiōng xiōng yuán zuò nǎo, jù míng chāo běn gǎi shàng. yún: kě jiě wǒ shǒu zú shéng. xiàng yuē: bìng wú shéng yě. huì xiáng yīn dé zhuǎn dòng, yún: shì yǒu rén zhòng fù wǒ shǒu zú, biān chuí jiāo xià, wèn hé gù niè shī, yòu yǔ xiáng yún: ruò gèng bù zhǐ, dāng rù yú liǎng shān jiān kē zhī. xiáng zì hòu jiè yú niè shī yān. chū sān jiào zhū yīng
東晉義熙初,金陵長干寺僧惠祥與法向連堂而居。夜四更中,惠祥遙喚向暫來。嚮往視祥,祥仰眠,交手胸(胸原作腦,據明抄本改)上。云:「可解我手足繩。」向曰:「並無繩也。」惠祥因得轉動,云:「適有人眾縛我手足,鞭棰交下,問何故齧虱,又語祥云:『若更不止,當入於兩山間磕之。』」祥自後戒於齧虱焉。(出《三教珠英》)
ā yù wáng xiàng
阿育王像
zhǎng shā sì yǒu ā yù wáng xiàng, xiāng chuán shì ā yù wáng nǚ suǒ zào. tài yuán zhōng, yè fú zhì jiāng jīn, yú rén jiàn yì guāng rú zhòu, ér zhū sì yǐ qiān rén yíng zhī, yí rán bù dòng. zhǎng shā sì yì fǎ shī zhě, cāo xíng jīng kǔ, nǎi lǜ shí sēng, zhì chéng qí qǐ, jí shǐ jiù niǎn. zhì qí mò, xiàng cháng yè xíng, bù zhī zhě yǐ shuò cì zhī, zuò tóng shēng ér dào. měi nán cháo dà shì jí zāi yì, bì xiān liú hàn shù rì. zì xiàng jiào yǐ lái, zuì wèi líng yīng yě. chū zhǔ gōng yí shì
長沙寺有阿育王像,相傳是阿育王女所造。太元中,夜浮至江津,漁人見異光如晝,而諸寺以千人迎之,嶷然不動。長沙寺翼法師者,操行精苦,乃率十僧,至誠祈啟,即使就輦。至齊末,像常夜行,不知者以槊刺之,作銅聲而倒。每南朝大事及災役,必先流汗數日。自像教以來,最為靈應也。(出《渚宮遺事》)
wáng huái zhī
王淮之
sòng wáng huái zhī zì yuán céng, láng yá rén yě. shì shàng rú yè, bù xìn fó fǎ. cháng wèi shēn shén jù miè, níng yǒu sān shì yé? yuán jiā zhōng, wèi dān yáng lìng. shí nián, dé bìng jué qì, shǎo shí hái fù zàn sū. shí jiàn kāng lìng hè dào lì shěng jí, shì huì xià chuáng. huái zhī yǔ dào lì yuē: shǐ zhī shì jiào bù xū, rén sǐ shén cún, xìn yǒu zhēng yǐ. dào lì yuē: míng fǔ shēng píng zhì lùn bù ěr, jīn hé jiàn ér nǎi yì zhī yé? huái zhī liǎn méi dá yún: shén shí bù jǐn, fó jiào bù dé bù xìn. yǔ qì ér zhōng. chū míng xiáng jì
宋王淮之字元曾,琅琊人也。世尚儒業,不信佛法。常謂身神俱滅,寧有三世耶?元嘉中,為丹陽令。十年,得病絕氣,少時還復暫蘇。時建康令賀道力省疾,適會下床。淮之語道力曰:「始知釋教不虛,人死神存,信有徵矣。」道力曰:「明府生平置論不爾,今何見而乃異之耶?」淮之斂眉答云:「神實不盡,佛教不得不信。」語訖而終。(出《冥祥記》)
huì níng
惠凝
yuán wèi shí, luò zhōng chóng zhēn sì yǒu bǐ qiū huì níng sǐ qī rì hái huó. yún: yán luó wáng jiǎn yuè, yǐ cuò míng fàng miǎn. huì níng jù shuō guò qù zhī shì, yǒu bǐ qiū wǔ rén tóng yuè. yī bǐ qiū yún bǎo míng sì zhì shèng, yǐ zuò chán kǔ xíng, dé shēng tiān táng. yǒu yī bǐ qiū shì bō rě sì dào pǐn, yǐ sòng niè pán jīng sì shí juǎn. yì shēng tiān táng. yǒu yī bǐ qiū yún shì róng jué sì tán mó zuì, jiǎng niè pán huá yán, lǐng zhòng qiān rén. yán luó wáng yuē: jiǎng jīng zhě, xīn huái bǐ wǒ, yǐ jiāo líng wù, bǐ qiū zhōng dì yī cū xíng. jīn wéi shì zuò chán sòng jīng, bù wèn jiǎng jīng. qí tán mó zuì yuē: pín shēn lì dào yǐ lái, wéi hǎo jiǎng jīng, shí bù ān sòng. yán luó wáng lìng fù sī, jí yǒu qīng yī shí rén, sòng tán mó zuì xiàng xī běi mén, wū shè jiē hēi, shì fēi hǎo chù. yǒu yī bǐ qiū yún shì chán lín sì dào hóng, zì yún: jiào huà sì bèi tán yuè, zào yī qiè jīng rén zhōng xiàng shí qū. yán luó wáng yuē: shā mén zhī tǐ, bì xū shè xīn shǒu dào, zhì zài chán sòng. bù gàn shì shì, bù zuò yǒu wèi. suī zào zuò jīng xiàng, zhèng yù de tā rén cái wù, jì dé cái wù, tān xīn jì qǐ míng chāo běn chén xiào běn jì qǐ zuò jí qǐ, xià yòu yǒu jì huái tān xīn sì zì. biàn shì sān dú bù chū, jù zú fán nǎo. yì fù sī, réng yǔ tán mó zuì tóng rù hēi mén. yǒu yī bǐ qiū yún shì líng jué sì bǎo míng, zì yún: chū jiā zhī xiān, cháng cháng yuán zuò dì, jù míng chāo běn chén xiào běn gǎi zuò lǒng xī tài shǒu. zào líng jué sì chéng, jí qì guān rù dào. suī bù chán sòng, lǐ bài bù quē. yán luó wáng yuē: qīng zuò tài shǒu zhī rì, qū lǐ wǎng fǎ, jié duó mín cái, jiǎ zuò cǐ sì, fēi qīng zhī lì, hé láo shuō cǐ. yì fù qīng yī sòng rù hēi mén. shí wèi tài hòu wén zhī, qiǎn huáng mén shì láng xú hé yī huì níng suǒ shuō jí fǎng bǎo míng děng sì. chéng dōng yǒu bǎo míng sì chéng zhōng yǒu bō rě sì chéng xī yǒu róng jué chán lín líng jué děng sān sì. bìng wèn zhì shèng dào pǐn tán mó zuì dào hóng bǎo míng děng, jiē shí yǒu zhī. jí qǐng zuò chán sēng yī bǎi rén. cháng zài diàn zhōng gōng yǎng zhī. zhào bù tīng chí jīng xiàng zài xiàng lù qǐ suǒ. ruò sī yòng cái wù zào jīng xiàng zhě rèn yì. huì níng yì rù bái lù shān, yǐn jū xiū dào. zì cǐ yǐ hòu, jīng yì zhī bǐ qiū jiē shì chán sòng, bù fù yǐ jiǎng jīng wèi yì. chū luò yáng jì
元魏時,洛中崇真寺有比丘惠凝死七日還活。云:「閻羅王檢閱,以錯名放免。」惠凝具說過去之事,有比丘五人同閱。一比丘雲寶明寺智聖,以坐禪苦行,得升天堂。有一比丘是般若寺道品,以誦涅槃經四十卷。亦升天堂。有一比丘雲是融覺寺曇謨最,講涅槃、華嚴,領眾千人。閻羅王曰:「講經者,心懷彼我,以驕凌物,比丘中第一粗行。今唯試坐禪誦經,不問講經。」其曇謨最曰:「貧身立道已來,唯好講經,實不諳誦。」閻羅王令付司,即有青衣十人,送曇謨最向西北門,屋舍皆黑,似非好處。有一比丘雲是禪林寺道弘,自云:「教化四輩檀越,造一切經人中像十軀。」閻羅王曰:「沙門之體,必須攝心守道,志在禪誦。不干世事,不作有為。雖造作經像,正欲得他人財物,既得財物,貪心既起(明抄本、陳校本既起作即起,下又有既懷貪心四字)。便是三毒不出,具足煩惱。」亦付司,仍與曇謨最同入黑門。有一比丘雲是靈覺寺寶明,自云:「出家之先,常(常原作帝,據明抄本、陳校本改)作隴西太守。造靈覺寺成,即棄官入道。雖不禪誦,禮拜不缺。」閻羅王曰:「卿作太守之日,曲理枉法,劫奪民財,假作此寺,非卿之力,何勞說此。」亦付青衣送入黑門。時魏太后聞之,遣黃門侍郎徐紇依惠凝所說即訪寶明等寺。城東有寶明寺、城中有般若寺、城西有融覺、禪林、靈覺等三寺。並問智聖、道品、曇謨最、道弘、寶明等,皆實有之。即請坐禪僧一百人。常在殿中供養之。詔不聽持經像在巷路乞索。若私用財物造經像者任意。惠凝亦入白鹿山,隱居修道。自此以後,京邑之比丘皆事禪誦,不復以講經為意。(出《洛陽記》)
líng yǐn sì
靈隱寺
gāo qí chū, shā mén bǎo gōng zhě, sōng shān gāo qī shì yě. qiě cóng lín lǜ xiàng bái lù shān, yīn mí shī dào. rì jiāng yú zhōng, hū wén zhōng shēng. xún xiàng ér jìn, yán xiù zhòng zǔ, dēng zhì ér qū, nǎi jiàn yī sì. dú jù shēn lín, shān mén zhèng nán, hè yì huī huàn. qián zhì mén suǒ, kàn é líng yǐn sì. mén wài wǔ liù quǎn, qí quǎn rú niú, bái máo hēi huì, huò yǒng huò wò, huí móu miǎn bǎo. bǎo bù jiāng fǎn, xū yú, jiàn hú sēng wài lái. bǎo huàn bù yīng, yì bù huí gù, zhí rù mén nèi. quǎn yì suí zhī. liáng jiǔ, bǎo jiàn rén jiàn cì rù mén, wū yǔ sì zhōu, mén fáng bìng bì. jìn zhì jiǎng táng, wéi jiàn chuáng tà gāo zuò yǎn rán, bǎo rù xī nán yú chuáng shàng zuò. jiǔ zhī, hū wén dōng jiān yǒu shēng, yǎng shì, jiàn kāi kǒng rú jǐng dà, bǐ qiū qián hòu cóng kǒng fēi xià, suì zhì wǔ liù shí rén. yī wèi zuò qǐ, zì xiāng jiè wèn, jīn rì zhāi shí, hé chù shí lái. huò yán yù zhāng chéng dū zhǎng ān lǒng yòu jì běi lǐng nán wǔ tiān zhú děng, wú chù bù zhì, dòng jí qiān wàn yú lǐ. mò hòu yī sēng cóng kōng ér xià. zhū rén jìng wèn: lái hé tài chí? dá yuē: jīn rì xiāng zhōu chéng dōng bǐ àn sì jiàn chán shī jiǎng huì, gè gè jū yì. yǒu yī hòu shēng cōng jùn, nán wèn cí yīn fēng qǐ, shū wèi kě guān. bù jué suì wǎn. bǎo běn shì jiàn wèi hé shàng, jì wén cǐ yǔ, wàng dé cān huà, yīn zhěng yī ér qǐ, bái zhū sēng yuē: jiàn shì bǎo hé shàng. zhū sēng zhí shì bǎo. qǐng zhī, yǐ shī líng yǐn sì suǒ zài yǐ. bǎo dàn dú zuò yú zhà mù zhī shàng, yī wú suǒ jiàn, wéi dǔ yán gǔ. qín niǎo xiáng jí xuān luàn. jí chū shān, yǐ wèn yú shàng tǒng fǎ shī. fǎ shī yuē: cǐ sì shí zhào shí fú tú chéng fǎ shī suǒ zào zhě, nián suì jiǔ yuǎn, xián shèng jū zhī fēi fán suǒ zhù huò chén huò yǐn qiān xǐ wú dìng. jīn shān xíng zhě, yóu wén zhōng shēng yān. chū hóu jūn sù jīng yì jì
高齊初,沙門寶公者,嵩山高棲士也。且從林慮向白鹿山,因迷失道。日將禺中,忽聞鐘聲。尋向而進,岩岫重阻,登陟而趨,乃見一寺。獨據深林,山門正南,赫奕輝煥。前至門所,看額靈隱寺。門外五六犬,其犬如牛,白毛黑喙,或踴或臥,回眸眄寶。寶怖將返,須臾,見胡僧外來。寶喚不應,亦不回顧,直入門內。犬亦隨之。良久,寶見人漸次入門,屋宇四周,門房並閉。進至講堂,唯見床榻高座儼然,寶入西南隅床上坐。久之,忽聞東間有聲,仰視,見開孔如井大,比丘前後從孔飛下,遂至五六十人。依位坐乞,自相借問,今日齋時,何處食來。或言豫章、成都、長安、隴右、薊北、嶺南、五天竺等,無處不至,動即千萬餘里。末後一僧從空而下。諸人競問:「來何太遲?」答曰:「今日相州城東彼岸寺鑒禪師講會,各各居義。有一後生聰俊,難問詞音鋒起,殊為可觀。不覺遂晚。」寶本事鑒為和尚,既聞此語,望得參話,因整衣而起,白諸僧曰:「鑒是寶和尚。」諸僧直視寶。頃之,已失靈隱寺所在矣。寶但獨坐於柞木之上,一無所見,唯睹岩谷。禽鳥翔集喧亂。及出山,以問於尚統法師。法師曰:「此寺石趙時佛圖澄法師所造者,年歲久遠,賢聖居之、非凡所住、或沉或隱、遷徙無定。今山行者,猶聞鐘聲焉。(出《侯君素旌異記》)
hóu qìng
侯慶
sòng nán yáng rén hóu qìng yǒu tóng xiàng yī qū, kě gāo chǐ yú. qìng yǒu niú yī tóu, nǐ huò wèi jīn sè, yù yǒu jí shì, suì yǐ niú yǔ tā yòng zhī. jīng èr nián, qìng qī mǎ shì hū mèng cǐ xiàng wèi zhī yuē: qīng fū fù fù wǒ jīn sè, jiǔ ér bù cháng. jīn qǔ qīng ér chǒu duō, yǐ chōng jīn sè. mǎ shì wù jué ér xīn bù ān. zhì xiǎo, chǒu duō de bìng ér wáng. qìng nián wǔ shí yú, wéi yǒu yī zi, bēi āi zhī shēng, gǎn yú xíng lù. chǒu duō wáng rì, xiàng hū zì yǒu jīn sè, guāng zhào sì lín, lín lǐ zhī nèi, xián wén xiāng qì. dào sú zhǎng yòu, jiē lái guān zhǔ yān. chū fǎ yuàn zhū lín
宋南陽人侯慶有銅像一軀,可高尺余。慶有牛一頭,擬貨為金色,遇有急事,遂以牛與他用之。經二年,慶妻馬氏忽夢此像謂之曰:「卿夫婦負我金色,久而不償。今取卿兒丑多,以充金色。」馬氏寤覺而心不安。至曉,丑多得病而亡。慶年五十餘,唯有一子,悲哀之聲,感於行路。丑多亡日,像忽自有金色,光照四鄰,鄰里之內,咸聞香氣。道俗長幼,皆來觀矚焉。(出《法苑珠林》)
dà yè kè sēng
大業客僧
suí dà yè zhōng, yǒu kè sēng xíng zhì tài shān miào qiú jì sù. miào lìng yuē: cǐ wú bié shě, wéi shén miào wǔ xià kě sù, rán ér lái cǐ jì sù zhě zhé sǐ. sēng yuē: wú kǔ yě. bù dé yǐ cóng zhī, wèi shè chuáng yú wǔ xià. sēng zhì yè, duān zuò sòng jīng. kě yī gēng, wén wū zhōng huán pèi shēng. xū yú shén chū, wèi sēng lǐ bài. sēng yuē: wén cǐ sù zhě duō sǐ, qǐ tán yuè hài zhī yé? yuàn jiàn hù zhī. shén yuē: yù sǐ zhě jiāng zhì, wén dì zǐ shēng, yīn zì jù sǐ, fēi shā zhī yě. yuàn shī wú lǜ. sēng yīn yán zuò tán shuō, rú shí qǐng shí, yīn wèn shén yuē: wén shì rén chuán shuō yún: tài shān zhì guǐ, níng yǒu zhī yé. shén yuē: dì zǐ báo fú yǒu zhī, qǐ yù jiàn xiān wáng zhě hū? sēng yuē: yǒu liǎng tóng xué sēng xiān sǐ, yuàn jiàn zhī. shén wèn qí míng, yuē: yī rén yǐ shēng rén jiān, yī rén zài yù zuì zhòng, bù kě huàn lái, shī jiù jiàn kě yě. sēng wén shén yuè, yīn qǐ chū. bù yuǎn ér zhì yī suǒ, jiàn yù huǒ guāng yàn shén shèng. shén jiāng sēng rù yī yuàn, yáo jiàn yī rén, zài huǒ zhōng hào hū, bù néng yán, xíng biàn bù fù kě shí, ér xuè ròu jiāo chòu, lìng rén shāng xīn. shī bù yù lì guān, mǐn rán qiú chū. é ér zhì miào, yòu yǔ shén zuò, yīn wèn: yù jiù tóng xué, yǒu de lǐ yé? shén yuē: kě, néng yǒu wèi xiě fǎ huá jīng zhě, biàn yīng dé tuō. jì ér jiāng shǔ, shén cí sēng rù táng. dàn ér miào lìng shì sēng bù sǐ, guài yì zhī. sēng yīn wèi shuō. réng jí shí wèi xiě fǎ huá jīng yī bù. jīng jì chéng, zhuāng yán bì, yòu jiāng jīng jiù miào sù. qí yè shén chū rú chū, huān xǐ lǐ bài, wèi wèn lái yì. yǐ shì gào zhī. shén yuē: dì zǐ zhī zhī. shī wèi xiě jīng, shǐ shū tí mù, bǐ yǐ tuō miǎn, lìng chū shēng zài rén jiān yě. rán cǐ chù bù jié, bù kě ān jīng, yuàn shī hái wèi bǐ sòng xiàng zài sì zhōng. yán yǔ jiǔ zhī, jiāng xiǎo, cí jué ér qù. chū míng bào jì
隋大業中,有客僧行至泰山廟求寄宿。廟令曰:「此無別舍,唯神廟廡下可宿,然而來此寄宿者輒死。」僧曰:「無苦也。」不得已從之,為設床於廡下。僧至夜,端坐誦經。可一更,聞屋中環佩聲。須臾神出,為僧禮拜。僧曰:「聞此宿者多死,豈檀越害之耶?願見護之。」神曰:「遇死者將至,聞弟子聲,因自懼死,非殺之也。願師無慮。」僧因延坐談說,如食頃時,因問神曰:「聞世人傳說云:『泰山治鬼,寧有之耶。』」神曰:「弟子薄福有之,豈欲見先亡者乎?」僧曰:「有兩同學僧先死,願見之。」神問其名,曰:「一人已生人間,一人在獄罪重,不可喚來,師就見可也。」僧聞甚悅,因起出。不遠而至一所,見獄火光焰甚盛。神將僧入一院,遙見一人,在火中號呼,不能言,形變不復可識,而血肉焦臭,令人傷心。師不欲歷觀,愍然求出。俄而至廟,又與神坐,因問:「欲救同學,有得理耶?」神曰:「可,能有為寫法華經者,便應得脫。」既而將曙,神辭僧入堂。旦而廟令視僧不死,怪異之。僧因為說。仍即時為寫法華經一部。經既成,莊嚴畢,又將經就廟宿。其夜神出如初,歡喜禮拜,慰問來意。以事告之。神曰:「弟子知之。師為寫經,始書題目,彼以脫免,令出生在人間也。然此處不潔,不可安經,願師還為彼送向在寺中。」言語久之,將曉,辭訣而去。(出《冥報記》)
há xiàng
蛤像
suí dì shì há, suǒ shí bì jiān há wèi, yú shù qiān wàn yǐ. hū yǒu yī há, chuí jī rú jiù, dì yì zhī, ān zhì jǐ shàng. yǐ yè yǒu guāng, jí míng, ròu zì tuō, zhōng yǒu yī fú èr pú sà xiàng. dì bēi huǐ, shì bù shí há. chū yǒu yáng zá zǔ
隋帝嗜蛤,所食必兼蛤味,逾數千萬矣。忽有一蛤,椎擊如舊,帝異之,安置几上。乙夜有光,及明,肉自脫,中有一佛二菩薩像。帝悲悔,誓不食蛤。(出《酉陽雜俎》)
yī shuō, táng wén zōng huáng dì hǎo shí gé lí. yī rì, zuǒ yòu fāng yíng pán ér jìn, zhōng yǒu pī zhī bù yuán wú bù zì, jù chén xiào bǔ liè zhě. wén zōng yí qí yì, jí fén xiāng zhù zhī. é qǐng zhī jiān, qí há zì kāi, zhōng yǒu èr rén, xíng mào duān xiù, tǐ zhì xī bèi, luó jì yīng luò, zú lǚ hàn dàn, wèi zhī pú sà. wén zōng suì zhì jīn sù tán xiāng hé, yǐ yù xiè fù zhī, cì xìng shàn sì, lìng zhì jìng lǐ. zhì huì chāng zhōng, huǐ fó xiàng, suì bù zhī suǒ zài. chū dù yáng zá biān
一說,唐文宗皇帝好食蛤蜊。一日,左右方盈盤而進,中有劈之不(原無不字,據陳校補)裂者。文宗疑其異,即焚香祝之。俄頃之間,其蛤自開,中有二人,形貌端秀,體質悉備,螺髻瓔珞,足履菡萏,謂之菩薩。文宗遂置金粟檀香合,以玉屑覆之,賜興善寺,令致敬禮。至會昌中,毀佛像,遂不知所在。(出《杜陽雜編》)
guāng míng sì
光明寺
luò yáng yí shòu lǐ yǒu bāo xìn xiàn lìng duàn huī zhái, dì xià cháng wén zhōng shēng, shí jiàn wǔ sè guāng míng, zhào yú táng yǔ. huī shén yì zhī, suì jué dì, dé jīn xiàng yī qū, kě gāo sān chǐ, bìng yǒu èr pú sà, fū shàng míng yún: jìn tài shǐ èr nián wǔ yuè shí wǔ rì shì zhōng zhōng shū jiān xún xù zào. huī suì shě zhái wèi guāng míng sì. xián yún, cǐ shì xún xù gù zhái. qí hòu dào zhě yù qiè cǐ xiàng, xiàng yǔ pú sà, hé shēng hē zéi. dào zhě jīng bù, jí shí yǔn dào. zhòng sēng wén xiàng jiào shēng, suì qín zhī. chū luò yáng jiā lán jì
洛陽宜壽里有苞信縣令段暉宅,地下常聞鐘聲,時見五色光明,照於堂宇。暉甚異之,遂掘地,得金像一軀,可高三尺,並有二菩薩,趺上銘云:「晉泰始二年五月十五日侍中中書監荀勖造。」暉遂舍宅為光明寺。咸雲,此是荀勖故宅。其後盜者欲竊此像,像與菩薩,合聲喝賊。盜者驚怖,即時殞倒。眾僧聞像叫聲,遂擒之。(出《洛陽伽藍記》)
shí guāng fú
十光佛
fú sì xī běi yú yǒu suí cháo fó táng, qí bì yǒu huà shí guāng fú zhě, bǐ shì shén miào, wèi tiān xià zhī biāo guān. yǒu shí zhě yún, cǐ guó shǒu cài shēng zhī jī yě. cài shēng suí cháo yǐ shàn huà wén, chū jiàn táng yǔ jì chéng, yǒu sēng yǐ bǎi jīn mù shàn huà zhě, dé cài shēng. jì huà, wèi rén yuē: wú píng shēng suǒ huà duō yǐ, dú jīn rì xià bǐ, ruò yǒu guǐ shén yì ér chéng zhě. yóu shì zhǎng ān zhōng jǐn chuán qí míng. zhēn guān chū, sì sēng yǐ cǐ táng nián yuè shāo jiǔ, lǜ yī dàn yǒu cuī yí, suì zhào shù gōng, jí tǔ mù zhī fèi, qiě yù xīn qí zhì. hū yī rì, qún sēng zhāi yú sì tíng, jì zuò, yǒu sēng shí rén, jù bái xī qīng shòu, mào shén gǔ, xiāng cì ér lái, liè yú xí. shí bì xié qǐ, rù fó táng zhōng, qún sēng yì jì qí hòu. é ér shí rén hū wáng suǒ jiàn, qún sēng xiāng gù jīng tàn zhě jiǔ zhī. yīn shì běi bì shí guāng fú, jiàn qí fēng dù, yǔ xiàng zhě shí rén guǒ tóng. zì shì sēng bù gǎn huǐ qí táng, qiě yòng jīng shí guāng zhī yì yě. chū xuān shì zhì
福寺西北隅有隋朝佛堂,其壁有畫十光佛者,筆勢甚妙,為天下之摽冠。有識者雲,此國手蔡生之跡也。蔡生隋朝以善畫聞,初建堂宇既成,有僧以百金募善畫者,得蔡生。既畫,謂人曰:「吾平生所畫多矣,獨今日下筆,若有鬼神翼而成者。」由是長安中盡傳其名。貞觀初,寺僧以此堂年月稍久,慮一旦有摧圯,遂召數工,及土木之費,且欲新其制。忽一日,群僧齋於寺庭,既坐,有僧十人,俱白皙清瘦,貌甚古,相次而來,列於席。食畢偕起,入佛堂中,群僧亦繼其後。俄而十人忽亡所見,群僧相顧驚嘆者久之。因視北壁十光佛,見其風度,與向者十人果同。自是僧不敢毀其堂,且用旌十光之易也。(出《宣室志》)
lǐ dà ān
李大安
táng lǒng xī lǐ dà ān, gōng bù shàng shū dà liàng zhī xiōng yě. wǔ dé zhōng, dà liàng rèn yuè zhōu zǒng guǎn, dà ān zì jīng wǎng shěng zhī. dà liàng qiǎn nú bì shù rén cóng xiōng guī, zhì gǔ zhōu lù qiáo, sù yú nì lǚ. qí nú yǒu móu shā dà ān zhě, hòu dà ān mián shú, yè yǐ guò bàn, nú yǐ xiǎo jiàn cì dà ān xiàng, dòng zhī, rèn zhe yú chuáng. nú yīn bù bá ér táo. dà ān jīng jué, hū nú, qí bù pàn zhě nú bì yù bá rèn, dà ān yuē: bá rèn biàn sǐ. kě xiān qǔ zhǐ bǐ zuò shū. shū bì, xiàn guān yì zhì, yīn wèi bá rèn, xǐ chuāng jiā yào, dà ān suì jué. hū rú mèng zhě, jiàn yī wù zhǎng chǐ yú. kuò hòu sì wǔ cùn, xíng sì zhū ròu, qù dì èr chǐ xǔ, cóng hù rù. lái zhì chuáng qián, qí zhōng yǒu yǔ yuē: jí hái wǒ zhū ròu. dà ān yuē: wǒ bù shí zhū ròu. yuán hé fù rǔ yé? wén hù wài yǒu yán yuē: cuò yě. cǐ wù jí hái cóng hù chū. dà ān réng jiàn tíng qián yǒu chí shuǐ, qīng qiǎn kě ài, chí xī àn shàng, yǒu jīn xiàng, kě gāo wǔ cùn. xū yú jiàn dà, é huà wèi sēng, pī jiā shā shén xīn jìng, yǔ dà ān yuē: bèi shāng yé, wǒ jīn wèi rǔ tòng jiāng qù, rǔ dāng píng fù. hái jiā niàn fó xiū shàn yě. yīn yǐ shǒu mó dà ān jǐng chuāng ér qù. dà ān shì qí xíng zhuàng, jiàn sēng yǒu hóng zēng bǔ jiā shā, kě fāng cùn xǔ, shén fēn míng. jì ér dà ān jué, suì sū, ér chuāng yì bù fù tòng, néng qǐ zuò shí. shù shí rì, jīng zhái zǐ dì yíng zhì jiā. jiā rén qīn gù lái shì, dà ān wèi shuō bèi shāng yóu zhuàng jí jiàn xiàng zhī shì. yǒu yī bì zài páng wén shuō, yīn yán dà ān zhī chū xíng yě, ān qī shǐ bì qǐng jiàng gōng wèi zào yī fú, chū chéng, yǐ cǎi huà qí yī, yǒu yī diǎn zhū wū xiàng zhī bèi shàng. dāng lìng gōng qù zhī, bù kěn, jīn réng zài, xíng zhuàng rú láng jūn suǒ shuō. dà ān yīn yǔ qī jí jiā rén gòng qǐ guān xiāng, nǎi tóng suǒ jiàn wú yì, qí bèi diǎn zhū, wǎn rán bǔ chù. yú shì tàn yì, xìn zhī shèng jiào bù xū, suì jiā chóng xìn yān. chū míng bào jì
唐隴西李大安,工部尚書大亮之兄也。武德中,大亮任越州總管,大安自京往省之。大亮遣奴婢數人從兄歸,至谷州鹿橋,宿於逆旅。其奴有謀殺大安者,候大安眠熟,夜已過半,奴以小劍刺大安項,洞之,刃著於床。奴因不拔而逃。大安驚覺,呼奴,其不叛者奴婢欲拔刃,大安曰:「拔刃便死。可先取紙筆作書。」書畢,縣官亦至,因為拔刃,洗瘡加藥,大安遂絕。忽如夢者,見一物長尺余。闊厚四五寸,形似豬肉,去地二尺許,從戶入。來至床前,其中有語曰:「急還我豬肉。」大安曰:「我不食豬肉。緣何負汝耶?」聞戶外有言曰:「錯也。」此物即還從戶出。大安仍見庭前有池水,清淺可愛,池西岸上,有金像,可高五寸。須臾漸大,俄化為僧,披袈裟甚新淨,語大安曰:「被傷耶,我今為汝痛將去,汝當平復。還家念佛修善也。」因以手摩大安頸瘡而去。大安視其形狀,見僧有紅繒補袈裟,可方寸許,甚分明。既而大安覺,遂蘇,而瘡亦不復痛,能起坐食。數十日,京宅子弟迎至家。家人親故來視,大安為說被傷由狀及見像之事。有一婢在旁聞說,因言大安之初行也,安妻使婢請匠工為造一佛,初成,以彩畫其衣,有一點朱污像之背上。當令工去之,不肯,今仍在,形狀如郎君所說。大安因與妻及家人共起觀相,乃同所見無異,其背點朱,宛然補處。於是嘆異,信知聖教不虛,遂加崇信焉。(出《冥報記》)
wéi zhī shí
韋知十
táng yòu jīn wú wèi cáo jīng zhào wéi zhī shí yú yǒng huī zhōng zhǔ yī yáng jiǎo, bàn rì yóu shēng. zhī shí nù. jiā rén yuē: yòng chái shí bèi yú cháng, bù zhī hé yì rú cǐ? zhī shí gèng mìng zhòng zhǔ, hái fù rú gù. nǎi mìng gē zhī, qí zhōng suì dé yī tóng xiàng, zhǎng jìng cùn yān, guāng míng zhào zhuó, xiāng hǎo chéng jiù. qí jiā zì cǐ fàng shēng, bù gǎn shí jiǔ ròu. chū míng bào jì
唐右金吾衛曹京兆韋知十於永徽中煮一羊腳,半日猶生。知十怒。家人曰:「用柴十倍於常,不知何意如此?」知十更命重煮,還復如故。乃命割之,其中遂得一銅像,長徑寸焉,光明照灼,相好成就。其家自此放生,不敢食酒肉。(出《冥報記》)
liú gōng xìn qī
劉公信妻
táng lóng shuò sān nián. zhǎng ān chéng nèi tōng guǐ fāng sān wèi liú gōng xìn qī chén shì, mǔ xiān wáng, chén yīn huàn bào sǐ. jiàn rén jiāng rù dì yù, bèi jiàn zhū kǔ, bù kě jù shù. mò hòu jiàn yī dì yù, shí mén láo gù, yǒu liǎng dà guǐ, xíng róng wěi zhuàng, shǒu mén zuǒ yòu, nù mù chēn chén yuē: rǔ shì hé rén dào cǐ. jiàn shí mén hū kāi, wáng mǔ zài zhōng shòu kǔ, bù kě jù shù. shòu kǔ shāo xiē, mǔ zǐ jìn mén xiāng jiàn. mǔ yǔ nǚ yán: rǔ hái nǔ lì wèi wú xiě jīng. nǚ yún: niáng yù xiě hé jīng? mǔ yuē: wèi wú xiě fǎ huá jīng. yán qì, shí mén biàn bì. chén hái dé sū, jù xiàng fū shuō. jí píng mèi fū zhào shī zi yù xiě fǎ huá jīng. qí shī zi jiù jiě xiě jīng, yǒu yī jīng shēng, jiāng yī bù xīn xiě fǎ huá jīng wèi zhuāng huáng zhě zhuǎn xiàng zhào shī zi chù zhì qián, qiě yún jīng zhǔ xìng fàn, shī zi xǔ. nǎi yǔ fù fù yuán zuò fù. jù xià wén yì gǎi. xiōng yún: jīn jì dài dài yuán zuò dé. jù fǎ fàn zhū lín wǔ qī gǎi. jīng, zài jiā xìng yǒu cǐ yī bù fǎ huá, xiōng shú qǔ cǐ jīng kě fǒu? chén fū cóng zhī, zhuāng huáng jì qì, shòu yǔ qí qī, zài jiā wèi mǔ gōng yǎng. hòu mèng jiàn mǔ cóng nǚ suǒ jīng, yún: wú xiān qiǎn rǔ wèi wú xiě yī bù fǎ huá, hé yīn qì jīn bù dé? nǚ bào mǔ yán: yǐ wèi wèi yuán zuò dé. jù míng chāo běn chén xiào běn gǎi. niáng shú dé yī bù fǎ huá, jiàn zhuāng huáng le, zài jiā gōng yǎng. mǔ yǔ nǚ yán: zhǐ wèi cǐ jīng, wú zhuǎn shòu kǔ, míng dào zhōng yù zú dǎ wú jí pò, rǔ kàn wú shēn chuāng, yù guān yǔ yún: rǔ hé yīn qǔ tā fàn jiā jīng jiāng wèi jǐ jīng? rǔ yǒu hé fú? dà shì zuì guò. nǚ jiàn mǔ shuō rú cǐ, gèng wèi mǔ yǐn xiě fǎ huá. qí jīng wèi liǎo, nǚ mèng zhōng fù jiàn mǔ lái cuī jīng, jí jiàn yī sēng, shǒu zhuō yī juàn fǎ huá, yǔ mǔ yún: rǔ nǚ yǐ wèi rǔ xiě jīng dì yī juàn le, gōng dé yǐ chéng, hé xū jí jí. hòu xiě jīng chéng, mǔ lái bào nǚ: yīn rǔ wèi wú xiě jīng, jīn yǐ dé chū míng tú, hǎo chù shòu shēng. dé rǔ ēn lì, gù lái bào rǔ. rǔ dāng hǎo zhù, shàn wèi fù lǐ, xìn xīn wèi běn. yán qì, bēi lèi gòng bié. hòu wèn qián shú fǎ huá jīng zhǔ, guǒ shì xìng yuàn. chū fǎ yuàn zhū lín
唐龍朔三年。長安城內通軌坊三衛劉公信妻陳氏,母先亡,陳因患暴死。見人將入地獄,備見諸苦,不可具述。末後見一地獄,石門牢固,有兩大鬼,形容偉壯,守門左右,怒目瞋陳曰:「汝是何人到此。」見石門忽開,亡母在中受苦,不可具述。受苦稍歇,母子近門相見。母語女言:「汝還努力為吾寫經。」女云:「娘欲寫何經?」母曰:「為吾寫法華經。」言訖,石門便閉。陳還得蘇,具向夫說。即憑妹夫趙師子欲寫法華經。其師子舊解寫經,有一經生,將一部新寫法華經未裝潢者轉向趙師子處質錢,且雲經主姓范,師子許。乃與婦(婦原作父。據下文義改。)兄云:「今既待(待原作得。據法范珠林五七改。)經,在家幸有此一部法華,兄贖取此經可否?」陳夫從之,裝潢既訖,授與其妻,在家為母供養。後夢見母從女索經,云:「吾先遣汝為吾寫一部法華,何因迄今不得?」女報母言:「已為(為原作得。據明抄本、陳校本改。)娘贖得一部法華,見裝潢了,在家供養。」母語女言:「止為此經,吾轉受苦,冥道中獄卒打吾脊破,汝看吾身瘡,獄官語云:『汝何因取他范家經將為己經?汝有何福?大是罪過。』」女見母說如此,更為母引寫法華。其經未了,女夢中復見母來催經,即見一僧,手捉一卷法華,語母云:「汝女已為汝寫經第一卷了,功德已成,何須急急。」後寫經成,母來報女:「因汝為吾寫經,今已得出冥途,好處受生。得汝恩力,故來報汝。汝當好住,善為婦禮,信心為本。」言訖,悲淚共別。後問前贖法華經主,果是姓苑。(出《法苑珠林》)