wáng zhōng gàn wáng chēng lǐ yuán yī yú wàn yíng yú lǐ huí qiáng bó dá sēng wéi gōng wáng féi dǒng jìn cháo kāng zhòng qī wú kě jiǔ kāi xíng lì sēng fǎ zhèng shā mí dào yīn hé lǎo gōu lóng yì zhào ān
王忠干 王偁 李元一 魚萬盈 於李回 強伯達 僧惟恭 王淝 董進朝 康仲戚 吳可久 開行立 僧法正 沙彌道蔭 何老 勾龍義 趙安
wáng zhōng gàn
王忠干
táng dà dà yuán zuò yuán, àn jiù táng shū tǎo lǐ tóng zài wén zōng dà hé jiān, yuán dāng shì dà zì zhī wù. hé sān nián, lǐ tóng jié zǔ bīng cāng yuán běn cāng xià yǒu zhōu zì, jù míng chāo běn shān. jǐng, dì mìng lǐ yòu tǒng qí dé jūn tǎo zhī. chū wéi dé zhōu chéng, chéng jiān bù bá. yì rì yòu gōng zhī, zì mǎo zhì wèi, shāng shí bā jiǔ, jìng bù néng bá. shí yǒu qí zhōu yá nèi bā jiāng guān jiàn ér wáng zhōng gàn, bó yě xiàn rén, zhǎng niàn jīn gāng jīng, jī èr shí yú nián, rì shù bù quē. qí rì, zhōng gàn shàng fēi tī, jiāng jí dié, shēn zhōng jiàn rú wèi, wèi mǎo mù jī luò. tóng huǒ zú yè chū yáng mǎ chéng wài, zhì zhī shuǐ háo lǐ àn. yòu yǐ mù yè, mìng chōu jūn, qí shí chéng shàng shǐ xià rú yǔ, tóng huǒ máng, wàng qǔ zhōng gān shī. zhōng gàn jí sǐ, rú mèng, zhì huāng yě, yù dà hé, yù dù wú yīn, yǎng tiān kū. hū wén rén yǔ shēng, zhōng gàn jiàn yī rén, zhǎng zhàng yú, yí qí shén rén, yīn qiú zhǐ yíng lù. qí rén yún: ěr mò pà, wǒ lìng ěr kě dé dù cǐ hé. zhōng gàn bài zhī, cái tóu dī wèi jǔ, shén rén bǎ yāo, zhì zhī kōng zhōng, jiǔ fāng zhe dì. hū rú mèng jué, wén zéi chéng shàng jiāo èr gēng. chū bù jì guò shuǐ, yì bù zhī chuāng, tái shǒu mén miàn, xuè tú méi jié, fāng zhī shāng sǔn. nǎi jǔ shēn qiáng xíng, bǎi yú bù què dào, fù jiàn xiàng rén chí dāo chì yuē: qǐ qǐ! zhōng gàn jīng jù, zǒu yī lǐ yú, zuò xiē, fāng wén běn jūn hē hào shēng, suì jí běn yíng. fǎng tóng huǒ zú, fāng rú qí shēn sǐ shuǐ háo àn lǐ, jí shì mèng zhōng suǒ guò de hé yě. chū yǒu yáng zá zǔ
唐大(「大」原作「元」,按舊唐書討李同在文宗大和間,「元」當是「大」字之誤。)和三年,李同捷阻兵滄(原本「滄」下有州字,據明抄本刪。)景,帝命李祐統齊德軍討之。初圍德州城,城堅不拔。翌日又攻之,自卯至未,傷十八九,竟不能拔。時有齊州衙內八將官健兒王忠干,博野縣人,長念金剛經,積二十餘年,日數不缺。其日,忠幹上飛梯,將及堞,身中箭如蝟,為卯木擊落。同火卒曳出羊馬城外,置之水濠里岸。祐以暮夜,命抽軍,其時城上矢下如雨,同火忙,忘取忠乾屍。忠干即死,如夢,至荒野,遇大河,欲渡無因,仰天哭。忽聞人語聲,忠干見一人,長丈余,疑其神人,因求指營路。其人云:「爾莫怕,我令爾可得渡此河。」忠干拜之,才頭低未舉,神人把腰,擲之空中,久方著地。忽如夢覺,聞賊城上交二更。初不記過水,亦不知瘡,抬手捫面,血塗眉睫,方知傷損。乃舉身強行,百餘步卻倒,復見向人持刀叱曰:「起起!」忠干驚懼,走一里余,坐歇,方聞本軍喝號聲,遂及本營。訪同火卒,方如其身死水濠岸里,即是夢中所過的河也。(出《酉陽雜俎》)
wáng chēng
王偁
wáng chēng jiā yú jìn zhōu, xìng wán bǐ. táng yuán hé sì nián, qí jiā jí yì, wáng zhě shí bā jiǔ, wéi chēng ǒu miǎn. fāng jí, shí gǒu ròu, mù suì máng, bù zhī yī yào, wéi dǎo guǐ shén, shù nián wú bào. hū yǒu yī yì sēng qǐng fàn, wèi yuē: wú shī zhī wén, yǒu jīn gāng jīng, néng pái zhòng kǔ, bào yīng shén sù, jū shì néng shòu zhī hū? chēng cí yú, yòu wú mù, gù bù kě jì. sēng quàn xiě zhī. chēng cóng qí yán, dé qī juǎn, qǐng sēng sòng zhī. shù rì, mèng qián sēng chí dāo jué qí mù, nǎi jīng wù, jué yǒu suǒ jiàn, jiǔ ér biàn míng, shù yuè rú jiù. chēng zhōng shēn zhuǎn jīng bù tì. chū bào yīng jì
王偁家於晉州,性頑鄙。唐元和四年,其家疾疫,亡者十八九,唯偁偶免。方疾,食狗肉,目遂盲,不知醫藥,唯禱鬼神,數年無報。忽有一異僧請飯,謂曰:「吾師之文,有金剛經,能排眾苦,報應神速,居士能受之乎?」偁辭愚,又無目,固不可記。僧勸寫之。偁從其言,得七卷,請僧誦之。數日,夢前僧持刀決其目,乃驚寤,覺有所見,久而遍明,數月如舊。偁終身轉經不替。(出《報應記》)
lǐ yuán yī
李元一
lǐ yuán yī, táng yuán hé wǔ nián rèn ráo zhōu sī mǎ. yǒu nǚ jū bié yuàn, zhōng xiāo hū jiàn shén rén, jīng jì ér zú, yán sè bù gǎi. qí fū yán nè zì qín lái, zhì cāng hú, huǎng hū jiàn qí qī xíng shuǐ shàng ér zhì. nè jīng wèn zhī, qī qì yuē: mǒu yǐ wáng yǐ, jīn guǐ yě. nè hài yì zhī. yuē: jìn cǐ yàn pǔ cūn, yǒu yán fū zǐ, jiào zhòng xué, bǐ yǒu qí shù, gōng wǎng kěn qǐng āi jiù, mǒu shù dé fù shēng yǐ. nè hòu guǒ jiàn yán fū zǐ, bài yè qì sù, jǐn qǐ gēn běn. yán chū shén nù: láng jūn fēng jí, hé nǎi jiàn líng! nè yòu bài bēi qì, jiǔ nǎi fāng xǔ, yuē: shā fū rén zhě, wáng jiāng jūn yě. zàng zài cǐ táng nèi xī běi zhù xià, kě wèi xiě jīn gāng jīng, lìng sēng zhuǎn dú, yú qí suǒ cí yān, xiǎo niáng zǐ bì dāng hái yě. nè bài xiè, jí wǎng jùn chéng. míng rì dào, jù bái yuán yī, xiě jīng, sù lìng dú zhī. qī biàn, nǚ nǎi kāi mù, jiǔ zhī néng yán, kuì xiè qí fū yuē: zī táng mǒu zhù xià, yǒu wáng jiāng jūn kū gǔ, bào yī duǎn jiàn, wèi gǎi zàng zhī, jiàn qǐng shǐ liú, yǐ bào gōng dé. fā zhī guǒ yàn, suì gǎi yì, liú qí jiàn. yuán yī yīn xiě jīng shù bǎi juǎn, yǐ shī míng mò. chū bào yīng jì
李元一,唐元和五年任饒州司馬。有女居別院,中宵忽見神人,驚悸而卒,顏色不改。其夫嚴訥自秦來,至蒼湖,恍惚見其妻行水上而至。訥驚問之,妻泣曰:「某已亡矣,今鬼也。」訥駭異之。曰:「近此雁浦村,有嚴夫子,教眾學,彼有奇術,公往懇請哀救,某庶得復生矣。」訥後果見嚴夫子,拜謁泣訴,盡啟根本。嚴初甚怒:「郎君風疾,何乃見凌!」訥又拜悲泣,久乃方許,曰:「殺夫人者,王將軍也。葬在此堂內西北柱下,可為寫金剛經,令僧轉讀,於其所祠焉,小娘子必當還也。」訥拜謝,疾往郡城。明日到,具白元一,寫經,速令讀之。七遍,女乃開目,久之能言,愧謝其夫曰:「茲堂某柱下,有王將軍枯骨,抱一短劍,為改葬之,劍請使留,以報公德。」發之果驗,遂改瘞,留其劍。元一因寫經數百卷,以施冥寞。(出《報應記》)
yú wàn yíng
魚萬盈
yú wàn yíng, jīng zhào shì jǐng cū měng zhī rén. táng yuán hé qī nián, qí suǒ jū zhái yǒu dà dú shé, qí jiā jiàn zhě jiē jīng bù. wàn yíng nù, yī dàn chí jù bàng, cì qí chū, jī shā zhī, pēng zhì yǐ shí, yīn dé jí, zàng fǔ tòng chǔ, suì zú, xīn shàng wēi nuǎn. qī rì hòu sū, yún: chū jiàn míng shǐ sān sì rén zhuī qù, xíng àn zhōng shí yú lǐ, jiàn yī rén dú xíng, qí guāng rào shēn, sì zhào shù chǐ, kǒu niàn jīng. suí zǒu jiù qí guāng, wèn xìng zì, yún: wǒ xìng zhào míng mǒu, cháng niàn jīn gāng jīng zhě, rǔ dàn mò lí wǒ. shǐ zhě bù gǎn jìn, jiàn shī suǒ zài. jiǔ zhī, zhì qí jiā, wàn yíng bài xiè yuē: xiàng bù yù zhì rén, dìng bù huí yǐ. qí rén shòu yǐ jīn gāng jīng, niàn dé suì hái. jí zài shēng, chí běn zhòng niàn, gèng wú yí quē, suǒ jí yì shī. yīn duàn jiǔ ròu, bù fù shā hài, rì niàn jīng wǔ shí biàn. chū bào yīng jì
魚萬盈,京兆市井粗猛之人。唐元和七年,其所居宅有大毒蛇,其家見者皆驚怖。萬盈怒,一旦持巨棒,伺其出,擊殺之,烹炙以食,因得疾,臟腑痛楚,遂卒,心尚微暖。七日後蘇,云:初見冥使三四人追去,行暗中十餘里,見一人獨行,其光繞身,四照數尺,口念經。隨走就其光,問姓字,云:「我姓趙名某,常念金剛經者,汝但莫離我。」使者不敢進,漸失所在。久之,至其家,萬盈拜謝曰:「向不遇至人,定不回矣。」其人授以金剛經,念得遂還。及再生,持本重念,更無遺缺,所疾亦失。因斷酒肉,不復殺害,日念經五十遍。(出《報應記》)
yú lǐ huí
於李回
yú lǐ huí jǔ jìn shì, táng yuán hé bā nián, xià dì jiāng guī. yǒu sēng quàn yuē: láng jūn yù sù jí dì, hé bù dú jīn gāng jīng? suì rì niàn shù shí biàn. zhì wáng qiáo sù, yīn bù yuè, yǒu yī měi nǚ yǔ yán, suì bèi yòu qù. shí yú lǐ zhì yī cūn shè, xì xiào shén xuān, yǐn rù shēng táng, jiàn wǔ liù rén jiē nǚ láng. lǐ huí lǜ shì jīng guài, nǎi yīn niàn jīng, hū yǒu yì guāng zì kǒu chū, qún nǚ zhèn hài bēn zǒu. dàn wén xīng huì zhī qì, gài hú lí suǒ dìng, zhēn jí mǎn mù, lǐ huí máng rán, bù zhī suǒ shì. é yǒu bái quǎn, sè yú shuāng xuě, shì dǎo lǐ huí qián xíng, kǒu zhōng yǒu guāng, fù zhào lù, qūn xún dá běn suǒ. hòu zhì shù wàn biàn. chū bào yīng jì
於李回舉進士,唐元和八年,下第將歸。有僧勸曰:「郎君欲速及第,何不讀金剛經?」遂日念數十遍。至王橋宿,因步月,有一美女與言,遂被誘去。十餘里至一村舍,戲笑甚喧,引入升堂,見五六人皆女郎。李回慮是精怪,乃陰念經,忽有異光自口出,群女震駭奔走。但聞腥穢之氣,蓋狐狸所定,榛棘滿目,李回茫然,不知所適。俄有白犬,色逾霜雪,似導李回前行,口中有光,復照路,逡巡達本所。後至數萬遍。(出《報應記》)
qiáng bó dá
強伯達
táng qiáng bó dá, yuán hé jiǔ nián, jiā yú fáng zhōu, shì chuán è jí, zi sūn shào xiǎo, biàn huàn fēng lài zhī bìng, èr bǎi nián yǐ. bó dá cái guān biàn huàn, zhǔ yú fù xiōng: jí bì bù qǐ, lǜ yí hòu huàn, qǐng sòng shān zhōng. fù xiōng guǒ liáng sòng zhī yán xià, qì tì ér qù. jué shí wú jǐ, hū yǒu sēng guò, shāng zhī yuē: rǔ kě niàn jīn gāng jīng nèi yī sì jù jì, huò tuō sī kǔ. bó dá jì niàn, shù rì bù jué. fāng zhòu, yǒu hǔ lái, bó dá jù shén, dàn míng mù zhì chéng niàn jì. hǔ nǎi biàn shì qí chuāng, wéi jué liáng lěng, rú fù shàng yào, le wú tā kǔ, liáng jiǔ zì kàn, qí chuāng xī yǐ gàn hé. míng dàn, sēng fù zhì, bó dá jù shuō. sēng jí yú shān biān, shí qīng cǎo yī wò yǐ shòu, yuē: kě yǐ xǐ chuāng, dàn guī jiā, jiān cǐ yǐ yù. nǎi wū yàn bài xiè. sēng fǔ bèi ér bié. jí dào jiā, fù mǔ dà jīng yì, yīn qǐ běn mò. yù qì. shēn tǐ xiān bái. dōu wú chuāng jí. cóng cǐ xiāng chuán zhī jí suì zhǐ, niàn jì zhōng shēn. chū bào yīng jì
唐強伯達,元和九年,家於房州,世傳惡疾,子孫少小,便患風癩之病,二百年矣。伯達才冠便患,囑於父兄:「疾必不起,慮貽後患,請送山中。」父兄裹糧送之岩下,泣涕而去。絕食無幾,忽有僧過,傷之曰:「汝可念金剛經內一四句偈,或脫斯苦。」伯達既念,數日不絕。方晝,有虎來,伯達懼甚,但瞑目至誠念偈。虎乃遍舐其瘡,唯覺涼冷,如傅上藥,了無他苦,良久自看,其瘡悉已干合。明旦,僧復至,伯達具說。僧即於山邊,拾青草一握以授,曰:「可以洗瘡,但歸家,煎此以浴。」乃嗚咽拜謝。僧撫背而別。及到家,父母大驚異,因啟本末。浴訖。身體鮮白。都無瘡疾。從此相傳之疾遂止,念偈終身。(出《報應記》)
sēng wéi gōng
僧惟恭
táng jīng zhōu fǎ xìng sì sēng wéi gōng, sān shí yú nián niàn jīn gāng jīng, rì wǔ shí biàn, bù jū sēng yí. hǎo jiǔ, duō shì fēi, wèi zhòng sēng suǒ è. yù bìng qiě sǐ, tóng sì yǒu sēng líng kuī. qí jī lèi wéi gōng, wèi yī sì èr hài. yīn tā gù chū, qù sì yī lǐ, féng wǔ liù rén, nián shào shén dōu, yī fú xiān jié, gè zhí lè qì, rú guī zī bù, wèn líng kuī: wéi gōng shàng rén hé zài? líng kuī jí yǔ qí chù suǒ, yí sì zhōng yǒu gōng yě. jí wǎn huí, rù sì wén zhōng shēng, wéi gōng yǐ sǐ. yīn shuō xiàng lái suǒ jiàn. qí rì, hé sì wén sī zhú shēng, jìng wú lè rén rù sì. dāng shí míng sēng yún: wéi gōng gài chéng jīng zhī lì, shēng bù dòng guó, guó yuán zuò wǎng, jù míng chāo běn gǎi. yì yǐ qí jī miǎn líng kuī yě. líng kuī gǎn wù, zhé jié zī mén. chū yǒu yáng zá zǔ
唐荊州法性寺僧惟恭,三十餘年念金剛經,日五十遍,不拘僧儀。好酒,多是非,為眾僧所惡。遇病且死,同寺有僧靈巋。其跡類惟恭,為一寺二害。因他故出,去寺一里,逢五六人,年少甚都,衣服鮮潔,各執樂器,如龜茲部,問靈巋:「惟恭上人何在?」靈巋即語其處所,疑寺中有供也。及晚回,入寺聞鐘聲,惟恭已死。因說向來所見。其日,合寺聞絲竹聲,竟無樂人入寺。當時名僧云:「惟恭蓋承經之力,生不動國,(「國」原作「罔」,據明抄本改。)亦以其跡勉靈巋也。」靈巋感悟,折節緇門。(出《酉陽雜俎》)
wáng féi
王淝
táng yuán hé zhōng, yán sī kōng shòu zài jiāng líng shí, cén yáng zhèn jiāng wáng féi, cháng chí jīn gāng jīng. yīn shǐ guī zhōu kān shì, huí zhì zhà tān, chuán pò, wǔ rén tóng nì. féi chū rù shuǐ, ruò yǒu rén shòu zhú yī gān, suí bō chū méi, zhì xià láo zhèn, zhe àn bù sǐ. shì shǒu zhōng wù, nǎi jīn gāng jīng yě. zhà tān zhì yú xià láo zhèn sān bǎi yú lǐ. chū yǒu yáng zá zǔ
唐元和中,嚴司空綬在江陵時,岑陽鎮將王淝,常持金剛經。因使歸州勘事,回至咤灘,船破,五人同溺。淝初入水,若有人授竹一竿,隨波出沒,至下牢鎮,著岸不死。視手中物,乃金剛經也。咤灘至於下牢鎮三百餘里。(出《酉陽雜俎》)
dǒng jìn cháo
董進朝
dǒng jìn cháo, táng yuán hé zhōng rù jūn, shí sù zhí chéng dōng lóu shàng. yī xī yuè míng, hū jiàn sì rén zhe huáng cóng dōng lái, jù lì chéng xià, shuō jǐ xìng míng, zhuàng ruò zhuī bǔ. yīn xiāng yǔ yuē: dǒng jìn cháo cháng chí jīn gāng jīng, yǐ yī fēn gōng dé zhù bì míng sī, wǒ bèi méng huì, rú hé shā zhī? xū wǎng mìng xiāng dài. ruò cǐ rén tā qù, wǒ děng wú suǒ lài yǐ. qí yī rén yún: dǒng jìn cháo duì mén yǒu yī rén, tóng nián tóng xìng, shòu gēn xiāng liè, kě yǐ dài yǐ. yīn hū bù jiàn, jìn cháo jīng yì zhī. jí míng, wén duì mén kū shēng, wèn qí gù, sǐ zhě fù mǔ yún: zi zuó xiāo bào zú. jìn cháo gǎn qì shuō zhī, yīn wèi bìn zàng, gōng yǎng qí mǔ. hòu chū jiā, fǎ míng huì tōng, zhù xìng yuán sì. chū bào yīng jì
董進朝,唐元和中入軍,時宿直城東樓上。一夕月明,忽見四人著黃從東來,聚立城下,說己姓名,狀若追捕。因相語曰:「董進朝常持金剛經,以一分功德祝庇冥司,我輩蒙惠,如何殺之?須枉命相待。若此人他去,我等無所賴矣。」其一人云:「董進朝對門有一人,同年同姓,壽根相埒,可以代矣。」因忽不見,進朝驚異之。及明,聞對門哭聲,問其故,死者父母云:「子昨宵暴卒。」進朝感泣說之,因為殯葬,供養其母。後出家,法名慧通,住興元寺。(出《報應記》)
kāng zhòng qī
康仲戚
kāng zhòng qī, táng yuán hé shí yī nián wǎng hǎi dōng, shù suì bù guī. qí mǔ wéi yī zi, rì jiǔ yì niàn. yǒu sēng qǐ shí, mǔ jù yǔ zhī. sēng yuē: dàn chí jīn gāng jīng, ér jí huí yǐ. mǔ bù shí zì, lìng xiě dé jīng, nǎi záo wū zhù yǐ xiàn zhī, jiā qī qí shàng, chén mù jìng lǐ. yī xī, léi tíng dà zhèn, bá cǐ zhù qù. yuè yú, ér guǒ hái, yǐ jǐn náng shèng jù mù yǐ zhì jiā, rù bài guì mǔ. mǔ wèn zhī, zhòng qī yuē: hǎi zhōng yù fēng, zhōu pò zhuì shuǐ, hū yǒu léi zhèn, tóu cǐ mù yú bō shàng, mǒu yīn jiù fú zhī, dé zhì àn. mǒu mìng shì qí suǒ yǔ, gǎn bù zūn jìng! mǔ jīng yuē: bì wú cáng jīng zhī zhù. jí pò zhù dé jīng, mǔ zǐ cháng tóng sòng niàn. chū bào yīng jì
康仲戚,唐元和十一年往海東,數歲不歸。其母唯一子,日久憶念。有僧乞食,母具語之。僧曰:「但持金剛經,兒疾回矣。」母不識字,令寫得經,乃鑿屋柱以陷之,加漆其上,晨暮敬禮。一夕,雷霆大震,拔此柱去。月余,兒果還,以錦囊盛巨木以至家,入拜跪母。母問之,仲戚曰:「海中遇風,舟破墜水,忽有雷震,投此木于波上,某因就浮之,得至岸。某命是其所與,敢不尊敬!」母驚曰:「必吾藏經之柱。」即破柱得經,母子常同誦念。(出《報應記》)
wú kě jiǔ
吳可久
wú kě jiǔ, yuè rén, táng yuán hé shí wǔ nián jū zhǎng ān, fèng mó ní jiào. qī wáng shì, yì cóng zhī. suì yú, qī bào wáng, jīng sān zài, jiàn mèng qí fū yuē: mǒu zuò xié jiàn wèi shé, zài huáng zǐ bēi fú tú xià, míng dàn dāng sǐ, yuàn wèi qǐng sēng, jiù bǐ zhuǎn jīn gāng jīng, jì miǎn tā kǔ. mèng zhōng bù xìn, chì zhī. qī nù, tuò qí miàn. jīng jué, miàn zhǒng tòng bù kě rěn. qī fù mèng yú fū zhī xiōng yuē: yuán zhōng qǔ lóng shé cǎo, dǎo fù lì yù. xiōng wù zǒu qǔ, shòu qí dì, xún yù. jié dàn, xiōng dì tóng wǎng, qǐng sēng zhuǎn jīn gāng jīng. é yǒu dà shé cóng tǎ zhōng chū, jǔ shǒu biàn shì, jīng zhōng ér bì. kě jiǔ guī fú, cháng chí cǐ jīng. chū bào yīng jì
吳可久,越人,唐元和十五年居長安,奉摩尼教。妻王氏,亦從之。歲余,妻暴亡,經三載,見夢其夫曰:「某坐邪見為蛇,在皇子陂浮圖下,明旦當死,願為請僧,就彼轉金剛經,冀免他苦。」夢中不信,叱之。妻怒,唾其面。驚覺,面腫痛不可忍。妻復夢於夫之兄曰:「園中取龍舌草,搗傅立愈。」兄寤走取,授其弟,尋愈。詰旦,兄弟同往,請僧轉金剛經。俄有大蛇從塔中出,舉首遍視,經終而斃。可久歸佛,常持此經。(出《報應記》)
kāi xíng lì
開行立
táng kāi xíng lì, shǎn zhōu rén, bù shí zì. zhǎng qìng chū, cháng chí jīn gāng jīng yī juàn suí shēn, dào chù fén xiāng bài lǐ. hū tuó huò chū tóng zhōu, yù shí yú zéi, xíng lì qì huò ér táo. bù wǔ liù shí jīn, zéi jǔ zhī, jìng bù néng dòng. xiāng shì jīng yì, zhuī xíng lì, wèn zhī. duì yuē: zhōng yǒu jīn gāng jīng, kǒng shì shén lì. zéi fā náng, guǒ yǒu jīng yān, què yǔ bǎi yú qiān. qǐng qí qù, shì bù zuò zéi, shòu chí zhōng shēn. chū bào yīng jì
唐開行立,陝州人,不識字。長慶初,常持金剛經一卷隨身,到處焚香拜禮。忽馱貨出同州,遇十餘賊,行立棄貨而逃。不五六十斤,賊舉之,竟不能動。相視驚異,追行立,問之。對曰:「中有金剛經,恐是神力。」賊發囊,果有經焉,卻與百餘千。請其去,誓不作賊,受持終身。(出《報應記》)
sēng fǎ zhèng
僧法正
táng jiāng líng kāi yuán sì bō rě yuàn sēng fǎ zhèng, rì chí jīn gāng jīng sān qī biàn. zhǎng qìng chū, dé bìng zú. zhì míng sī, jiàn ruò wáng zhě, wèn shī shēng píng zuò hé gōng dé. dá yuē: cháng niàn jīn gāng jīng. nǎi yī shàng diàn, dēng xiù zuò, niàn jīng qī biàn. shì wèi xī hé zhǎng, jiē xià kǎo lüè lùn duì, jiē tíng xī ér tīng. niàn bì, qiǎn yī lì yǐn hái, wáng xià jiē sòng yuē: shàng rén gèng dé sān shí nián zài rén jiān, hū fèi dú sòng. yīn suí lì xíng shù shí lǐ, zhì yī dà kēng, lì yīn lín kēng, zì hòu tuī zhī, ruò yǔn kōng yān. sǐ yǐ qī rì, wéi miàn bù lěng. jīng zhōu sēng cháng jìng qīn jiàn qí shì. chū yǒu yáng zá zǔ
唐江陵開元寺般若院僧法正,日持金剛經三七遍。長慶初,得病卒。至冥司,見若王者,問師生平作何功德。答曰:「常念金剛經。」乃揖上殿,登繡座,念經七遍。侍衛悉合掌,階下考掠論對,皆停息而聽。念畢,遣一吏引還,王下階送曰:「上人更得三十年在人間,忽廢讀誦。」因隨吏行數十里,至一大坑,吏因臨坑,自後推之,若隕空焉。死已七日,惟面不冷。荊州僧常靖親見其事。(出《酉陽雜俎》)
shā mí dào yīn
沙彌道蔭
táng shí shǒu xiàn, yǒu shā mí dào yīn, cháng niàn jīn gāng jīng. zhǎng qìng chū, yīn tā chū yè guī, zhōng lù hū yù hǔ, hǒu zhì ér qián. shā mí zhī bù miǎn, nǎi bì mù zuò, mò niàn jīn gāng jīng, xīn qī jiù hù. hǔ suì fú cǎo shǒu zhī. jí shǔ, cūn zhōng rén lái wǎng, hǔ nǎi qù. shì qí dūn chù, xián liú yú dì. chū yǒu yáng zá zǔ
唐石首縣,有沙彌道蔭,常念金剛經。長慶初,因他出夜歸,中路忽遇虎,吼擲而前。沙彌知不免,乃閉目坐,默念金剛經,心期救護。虎遂伏草守之。及曙,村中人來往,虎乃去。視其蹲處,涎流於地。(出《酉陽雜俎》)
hé lǎo
何老
hé lǎo, è zhōu rén, cháng wèi shāng, zhuān sòng jīn gāng jīng táng zhǎng qìng zhōng, yīn yōng rén fù huò, yè qì yú shān lù, hū kùn mèi, wèi yōng zhě jǐng qí shǒu, tóu yú jiàn zhōng qǔ huò ér qū shì, fāng yù, jiàn hé lǎo lái, huáng hài shén. hé yuē: wǒ dé sòng jīng zhī lì, shì bù yán yú rén. suì xiāng yǔ wèi sēng. chū bào yīng jì
何老,鄂州人,常為商,專誦金剛經.唐長慶中,因傭人負貨,夜憩於山路,忽困寐,為傭者剄其首,投於澗中.取貨而趨市,方鬻,見何老來,惶駭甚。何曰:「我得誦經之力,誓不言於人。」遂相與為僧。(出《報應記》)
gōu lóng yì
勾龍義
gōu lóng yì, jiān zhōu lǐ lǐ yuán běn zuò lǐ. jù míng chāo běn gǎi. jiān yí jiǎn zì zhī wù. rén. táng zhǎng qìng zhōng, yú qī xiàn yōng lì zì gěi. cháng yǐ yì rén yǒu jí, wǎng shěng zhī, jiàn xiě jīn gāng jīng, lóng yì wú gù huǐ qì ér zhǐ jué zhī. guī jí yīn yǎ, yī bù néng yù, wán xiāo wú shí, yì jìng bù huǐ. jǐn wǔ liù nián, hū wén lín rén yǒu niàn shì jīng zhě, tì rán zì zé yuē: wǒ qián bàng zhēn jīng, dé cǐ yǎ bìng. jīn ruò huǐ xiè, zhōng shēn jìng fèng, què néng yán fǒu. zì hòu měi wén niàn jīng, jí yǐ bì zhuān xīn ér tīng zhī, yuè yú, yí rú niàn dé. shù rì, ǒu xíng rù sì, féng yī lǎo sēng, lǐ zhī. sēng wèn hé shì, suì zhǐ kǒu zhōng yǎ. sēng suì yǐ dāo gē shé xià, biàn néng yǔ. yīn yǔ niàn jīng. zhèng rú lín rén zhī shēng. jiǔ ér fǎng sēng, dōu bù fù jiàn. bì huà xū pú tí, zhǐ yuē: cǐ shì yě. nǎi xiě jīng, huà xū pú tí xiàng, zhōng shēn lǐ bài. chū bào yīng jì
勾龍義,間州俚(「俚」原本作「里」。據明抄本改。「間」疑「簡」字之誤。)人。唐長慶中,於郪縣傭力自給。常以邑人有疾,往省之,見寫金剛經,龍義無故毀棄而止絕之。歸即喑啞,醫不能愈,頑囂無識,亦竟不悔。僅五六年,忽聞鄰人有念是經者,惕然自責曰:「我前謗真經,得此啞病。今若悔謝,終身敬奉,卻能言否。」自後每聞念經,即倚壁專心而聽之,月余,疑如念得。數日,偶行入寺,逢一老僧,禮之。僧問何事,遂指口中啞。僧遂以刀割舌下,便能語。因與念經。正如鄰人之聲。久而訪僧,都不復見。壁畫須菩提,指曰:「此是也。」乃寫經,畫須菩提像,終身禮拜。(出《報應記》)
zhào ān
趙安
zhào ān, chéng dū rén, táng dà hé sì nián, cháng chí jīn gāng jīng, rì shí biàn. huì mán kòu tuì guī, ān yú dào zhōng jiàn jūn qì, zhé shōu zhì yú jiā, wèi chóu zhě suǒ gào. lì bǔ zhì mén, tì qì lǐ jīng ér qù. wèi yù lì suǒ lüè, suì zì wū fú, zuì jiāng kē duàn. dào jié shuài tīng, jiā chǒu zì jiě. nǎi jié zhī, ān yuē: mǒu bù wèi dào, jiē dé zhī xiàng mò, měi dú jīn gāng jīng, kǒng shì qí lì. jié shuài chì zhī bù xìn. jí guò cì, hū yú ān míng xià shū yī fàng zì, hòu jí yún yú bìng zhǔn fǎ, jìng bù zhī hé yì yě. jí hái, xǐ yù lǐ jīng, kāi xiá shì zhī, qí jīng róu liè zhé zhóu, ruò zhuàng fū zhī lā yě. qī yuē: mǒu hū wén xiá zhōng yǒu shēng, rú yǒu zhuó pū. nǎi ān bèi kǎo xùn zhī shí, wú chà shī yě. chū bào yīng jì
趙安,成都人,唐大和四年,常持金剛經,日十遍。會蠻寇退歸,安於道中見軍器,輒收置於家,為仇者所告。吏捕至門,涕泣禮經而去。為獄吏所掠,遂自誣服,罪將科斷。到節帥廳,枷杻自解。乃詰之,安曰:「某不為盜,皆得之巷陌,每讀金剛經,恐是其力。」節帥叱之不信。及過次,忽於安名下書一放字,後即雲余並准法,竟不知何意也。及還,洗浴禮經,開匣視之,其經揉裂折軸,若壯夫之拉也。妻曰:「某忽聞匣中有聲,如有斫撲。」乃安被考訊之時,無差失也。(出《報應記》)