táo ān guó pò jiā wáng, wú suǒ guī zhǐ, pī fà rù shān, xiè xiè wèi yě rén. gù jiù jiàn zhī, rú dú yào měng shòu, è zhì bù gǎn yǔ jiē. zuò zì wǎn shī, měi yù yǐn jué. yīn shí kuì shū wèi chéng, shàng shì xī rén shì. rán píng sù lǚ qìng, bù néng jǔ huǒ, shǐ zhī shǒu yáng èr lǎo zhí tóu è sǐ, bù shí zhōu sù, hái shì hòu rén zhuāng diǎn yǔ yě. jī è zhī yú, hǎo nòng bǐ mò, yīn sī xī rén shēng zhǎng wáng xiè, pō shì háo huá, jīn rì lí cǐ guǒ bào. yǐ lì bào lú, yǐ kuì bào zhǒng, chóu zān lǚ yě yǐ nà bào qiú, yǐ zhù bào chī, chóu qīng nuǎn yě yǐ huò bào ròu, yǐ lì bào zhāng, chóu gān zhǐ yě yǐ jiàn bào chuáng, yǐ shí bào zhěn, chóu wēn róu yě yǐ shéng bào shū, yǐ wèng bào yǒu, chóu shuǎng kǎi yě yǐ yān bào mù, yǐ fèn bào bí, chóu xiāng yàn yě yǐ tú bào zú, yǐ náng bào jiān, chóu yú cóng yě. zhǒng zhǒng zuì àn, cóng zhǒng zhǒng guǒ bào zhōng jiàn zhī. jī míng zhěn shàng, yè qì fāng huí, yīn xiǎng yú shēng píng, fán huá mǐ lì, guò yǎn jiē kōng, wǔ shí nián lái, zǒng chéng yī mèng. jīn dāng shǔ shú huáng liáng, chē lǚ yǐ xué, dàng zuò rú hé xiāo shòu? yáo sī wǎng shì, yì jí shū zhī, chí xiàng fú qián, yī yī chàn huǐ. bù cì suì yuè, yì nián pǔ yě bù fēn mén lèi, bié zhì lín yě. ǒu niān yī zé, rú yóu jiù jìng, rú jiàn gù rén, chéng guō rén mín, fān yòng zì xǐ, zhēn suǒ wèi chī rén qián bù dé shuō mèng yǐ. xī yǒu xī líng jiǎo fū wéi rén dān jiǔ, shī zú pò qí wèng, niàn wú suǒ cháng, chī zuò zhù xiǎng yuē:" dé shì mèng biàn hǎo!" yī hán shì xiāng shì zhōng shì, fāng fù lù míng yàn, huǎng rán yóu yì fēi zhēn, zì niè qí bì yuē:" mò shì mèng fǒu?" yī mèng ěr, wéi kǒng qí fēi mèng, yòu wéi kǒng qí shì mèng, qí wèi chī rén zé yī yě. yú jīn dà mèng jiāng wù, yóu shì diāo chóng, yòu shì yī fān mèng yì. yīn tàn huì yè wén rén, míng xīn nán huà, zhèng rú hán dān mèng duàn, lòu jìn zhōng míng, lú shēng yí biǎo, yóu sī mó tà èr wáng, yǐ liú chuán hòu shì. zé qí míng gēn yì diǎn, jiān gù rú fó jiā shè lì, jié huǒ měng liè, yóu shāo zhī bù shī yě.
陶庵国破家亡,无所归止,披发入山,駴駴为野人。故旧见之,如毒药猛兽,愕窒不敢与接。作自挽诗,每欲引决。因《石匮书》未成,尚视息人世。然瓶粟屡罄,不能举火,始知首阳二老直头饿死,不食周粟,还是后人妆点语也。饥饿之余,好弄笔墨,因思昔人生长王、谢,颇事豪华,今日罹此果报。以笠报颅,以篑报踵,仇簪履也;以衲报裘,以苎报絺,仇轻暖也;以藿报肉,以粝报粻,仇甘旨也;以荐报床,以石报枕,仇温柔也;以绳报枢,以瓮报牖,仇爽垲也;以烟报目,以粪报鼻,仇香艳也;以途报足,以囊报肩,仇舆从也。种种罪案,从种种果报中见之。鸡鸣枕上,夜气方回,因想余生平,繁华靡丽,过眼皆空,五十年来,总成一梦。今当黍熟黄粱,车旅蚁穴,当作如何消受?遥思往事,忆即书之,持向佛前,一一忏悔。不次岁月,异年谱也;不分门类,别志林也。偶拈一则,如游旧径,如见故人,城郭人民,翻用自喜,真所谓痴人前不得说梦矣。昔有西陵脚夫为人担酒,失足破其瓮,念无所偿,痴坐伫想曰:“得是梦便好!”一寒士乡试中式,方赴鹿鸣宴,恍然犹意非真,自啮其臂曰:“莫是梦否?”一梦耳,惟恐其非梦,又惟恐其是梦,其为痴人则一也。余今大梦将寤,犹事雕虫,又是一番梦呓。因叹慧业文人,名心难化,正如邯郸梦断,漏尽钟鸣,卢生遗表,犹思摹拓二王,以流传后世。则其名根一点,坚固如佛家舍利,劫火猛烈,犹烧之不失也。