dà hé zhōng, yǒu cóng shì jiāng xià zhě, qí guān shě cháng yǒu guài yì. měi xī jiàn yī jù rén, shēn jǐn hēi, shén guāng, jiàn zhī jí jì ér bìng sǐ. hòu yǒu xǔ yuán cháng zhě, shàn shì guǐ. cóng shì mìng yuán cháng yǐ fú shù kǎo zhào. hòu yī xī, yuán cháng zuò yú táng xī xuān xià, jù rén hū zhì, yuán cháng chū yī fú fēi zhī, zhōng qí bì, huō rán yǒu shēng, suì duò yú dì. jù rén jí qù. yuán cháng shì qí duò bì, nǎi yī kū mù zhī. zhì míng rì, yǒu jiā tóng wèi yuán cháng yuē:" táng zhī dōng yú yǒu kū shù yān. xiān shēng fú jīn zài qí shàng." jí wǎng shì zhī. qí shù yǒu zhī shāo zhé zhě, guǒ jù rén suǒ duàn bì yě. jí fá ér fén zhī. zhái suì wú guài.
大和中,有従事江夏者,其官舍尝有怪异。每夕见一巨人,身尽黑,甚光,见之即悸而病死。后有许元长者,善视鬼。従事命元长以符术考召。后一夕,元长坐于堂西轩下,巨人忽至,元长出一符飞之,中其臂,剨然有声,遂堕于地。巨人即去。元长视其堕臂,乃一枯木枝。至明日,有家童谓元长曰:“堂之东隅有枯树焉。先生符今在其上。”即往视之。其树有枝稍折者,果巨人所断臂也。即伐而焚之。宅遂无怪。