táng gù shàng shū lǐ gōng shēn zhèn běi mén shí, yǒu dào shì yǐn jūn zhě. yǐn jìn shān, bù shí sù, cháng ěr bǎi yè, suī fā jǐn bái, ér róng zhuàng ruò tóng zǐ, wǎng wǎng dú yóu chéng shì. lǐ zhōng yǒu lǎo fù nián bā shí yú zhě, gù wèi rén yuē: wú hái tí shí cháng jiàn lǐ wēng yán, lǐ wēng, wú wài zǔ yě. qiě yuē: wǒ nián qī suì, yǐ shí yǐn jūn yǐ, dài jīn qī shí yú nián, ér yǐn jūn róng zhuàng rú jiù, dé fēi shén xiān hū wú qiě lǎo, zì dù néng jǐ hé wèi rén jiān rén, rǔ fāng zhuàng, dāng zhì yǐn jūn zhī róng zhuàng. zì shì jí jīn, qī shí yú suì yǐ, ér yǐn jūn céng wú lǎo sè, qǐ fēi yǐ qiān bǎi suì wèi shùn xī yé!
唐故尚書李公詵鎮北門時,有道士尹君者。隱晉山,不食粟,常餌柏葉,雖發盡白,而容狀若童子,往往獨游城市。里中有老父年八十餘者,顧謂人曰:「吾孩提時嘗見李翁言,李翁,吾外祖也。且曰:『我年七歲,已識尹君矣,迨今七十餘年,而尹君容狀如舊,得非神仙乎吾且老,自度能幾何為人間人,汝方壯,當志尹君之容狀。』自是及今,七十餘歲矣,而尹君曾無老色,豈非以千百歲為瞬息耶!」
běi mén cóng shì féng yì yán gōng shòu, hào qí zhě. mù yǐn zhī dé dào, měi xún xiū, jí qū jià ér yì yān. qí hòu yán gōng zì jūn sī mǎ wèi běi mén shuài, suì yíng yǐn jūn zhì fǔ tíng, guǎn yú gōng shǔ, zhōng rì yǔ tóng xí. cháng yǒu yì xiāng zì jī zhōng fā, gōng yì zhòng zhī. gōng yǒu nǚ dì xué fú tú shì, cháng yuē fú shì yǔ huáng lǎo gù shū zhì. qiě nù qí xiōng yǔ dào shì yóu. hòu yī rì, mì yǐ jǐn zhēn zhì tāng zhōng, mìng yǐn jūn yǐn zhī. yǐn jūn jì yǐn, jīng ér qǐ yuē: wú qí sǐ hū? é tǔ chū yī wù, shén jiān, yǒu yì xiāng fā qí zhōng. gōng mìng pōu ér shì zhī, zhēn shè qí yě. zì shì yǐn jūn mào shuāi chǐ duò, qí xī, zú yú guǎn zhōng. yán gōng jì zhī nǚ dì zhī suǒ wèi yě, nù qiě shén. jí mìng bù jiāng zhì qí sàng. hòu èr rì, zàng yǐn jūn yú fén shuǐ xī èr shí lǐ.
北門従事馮翊嚴公綬,好奇者。慕尹之得道,每旬休,即驅駕而詣焉。其後嚴公自軍司馬為北門帥,遂迎尹君至府庭,館於公署,終日與同席。常有異香自肌中發,公益重之。公有女弟學浮圖氏,嘗曰;「佛氏與黃老固殊致。」且怒其兄與道士游。後一日,密以堇斟致湯中,命尹君飲之。尹君既飲,驚而起曰:「吾其死乎?」俄吐出一物,甚堅,有異香發其中。公命剖而視之,真麝臍也。自是尹君貌衰齒墮,其夕,卒於館中。嚴公既知女弟之所為也,怒且甚。即命部將治其喪。後二日,葬尹君於汾水西二十里。
míng nián qiū, yǒu zhào shèng guān dào shì zhū tài xū, yīn tóu lóng zhì jìn shān, hū yù yǐn jūn zài shān zhōng. tài xū jīng ér wèn yuē: shī hé wèi zhì cǐ yé! yǐn jūn xiào yuē: wú qù suì zài běi mén, yǒu rén yǐ jǐn zhēn yǐn wǒ zhě, wǒ gù shì zhī yǐ sǐ. rán zé jǐn zhēn ān néng bài wú zhēn yé! yán qì, hū wáng suǒ jiàn. tài xū qiè yì qí shì. jí guī, jù bái yán gōng, yuē: wú wén xiān rén bù sǐ, tuō yǒu sǐ zhě, nǎi shī jiě yě. bù rán, hé biàn yì zhī rú shì yé! jiāng mìng fā qí mù yǐ yàn zhī, rán lǜ huò yú rén, suì zhǐ qí shì.
明年秋,有照聖觀道士朱太虛,因投龍至晉山,忽遇尹君在山中。太虛驚而問曰:「師何為至此耶!」尹君笑曰:「吾去歲在北門,有人以堇斟飲我者,我故示之以死。然則堇斟安能敗吾真耶!」言訖,忽亡所見。太虛竊異其事。及歸,具白嚴公,曰:「吾聞仙人不死,脫有死者,乃屍解也。不然,何變異之如是耶!」將命發其墓以驗之,然慮惑於人,遂止其事。