wǒ jiā zhēng nú yōu lè tóng, chén āi mǎn miàn bìn fà péng. huī xián bù jù guà qiáng bì, shì cán wú yǐ yú shuāi wēng.
我家箏奴憂樂同,塵埃滿面鬢髮蓬。徽弦不具掛牆壁,似慚無以娛衰翁。
fū jūn yī jiàn wèi pī fú, zuò shǐ hán gǔ wèi chūn róng. zhōng hán tài gǔ yì wèi zú, zá yǐ xīn tài lái wú qióng.
夫君一見為披拂,坐使寒谷為春融。中含太古意味足,雜以新態來無窮。
fán shēng liú shuǐ bù kě yù, zhí yǔ zào huà xiāng míng tōng. xíng shén jiǔ yǐ zuò huī gǎo, yī dàn jué tī qū máng lóng.
繁聲流水不可喻,直與造化相冥通。形神久已坐灰槁,一旦抉剔驅盲聾。
jì rán fǎn tīng yǎo nán jí, dàn jué wàn qiào jù líng lóng. qiān jīn bù dé hé biǎn lì, shuí wèi qǐ fèi yóu kū tóng.
寂然反聽杳難詰,但覺萬竅俱玲瓏。千金不得和扁力,誰謂起廢由枯桐。
qū zhōng xuán zhǐ jìng shuí huì, fēi xián fēi zhǐ réng fēi kōng. fú yī yù wǎng jūn qiě zhǐ, wèi wǒ chéng xìng dàn bēi fēng.
曲終玄旨竟誰會,非弦非指仍非空。拂衣欲往君且止,為我乘興彈悲風。