sòng jiā lěi yè quán shèng dì, kuān dà shí jiē chēng lìng zhǔ
宋家累葉全盛帝,寬大實皆稱令主。
bǎi xìng niú mǎ biàn qiān mò, tài cāng mǐ sù yōu hóng fǔ
百姓牛馬遍阡陌,太倉米粟憂紅腐。
xuān hé yǐ lái suì duō shì, wū hū làn fèi rú shā tǔ
宣和以來遂多事,嗚呼爛費如沙土。
hǎi shí jiāng huā yǒng guó mén, lí gōng bié diàn shuí néng shù
海石江花涌國門,離宮別殿誰能數。
qún chén yú nìng zhī zì jié, tiān xià sāo rán shǐ yuàn kǔ
群臣諛佞秪自訐,天下騷然始怨苦。
zhēng yuè shí sì shí wǔ jiān, yǒu chì dà jià guān áo shān
正月十四十五間,有敕大駕觀鰲山。
wàn jīn wèi yī dēng, wàn dēng wèi yī shān
萬金為一燈,萬燈為一山。
yòng jìn gōng jiàng lì, bù pò jūn wáng yán
用盡工匠力,不破君王顏。
cǐ shí shàng yù xuān dé mén, lè dòng lián kāi jiàn zhì zūn
此時上御宣德門,樂動簾開見至尊。
bēn xīng hū jīng yú yù tà, míng yuè chū shàng duī jīn pén
奔星忽經於御榻,明月初上堆金盆。
qīng chéng hū zào shēng dòng dì, kě lián jīn yè áo shān xì
傾城呼噪聲動地,可憐今夜鰲山戲。
yǎo míng huàn qiǎo bǎi guài jù, jīn é cuì guǎn kān chuí lèi
窈冥幻巧百怪聚,金蛾翠管堪垂淚。
jiè wèn xìng chén shuí, yún shì lǐ shī shī
借問幸臣誰,雲是李師師。
wài yǒu cài jīng yǔ cài yōu, jiā lóu jǐn wò luó gōng hóu, chéng xiàng zhī wò dāng qián tou
外有蔡京與蔡攸,夾樓錦幄羅公侯,丞相之幄當前頭。
xī ér yāo dài kòng zǐ liú, rú huā shào nǚ qíng cǎi qiú
奚兒腰帶控紫騮,如花少女擎綵毬。
dàn wén lóu shàng huàn lóu xià, huáng pà lóng pán cì yù xiū
但聞樓上喚樓下,黃帕籠盤賜玉羞。
yuè gāo míng biān zhì zūn qǐ, wò zhōng huán pèi rú liú shuǐ
月高鳴鞭至尊起,幄中環佩如流水。
zhēng dào qí qū niǎn lù zhǎi, sì qiáo yǎo tiǎo chén āi bái
爭道齊驅輦路窄,寺橋窈窕塵埃白。
huǒ shù lóng dēng yòu yī shí, qiān guāng wàn yàn tiān wèi chì
火樹龍燈又一時,千光萬焰天為赤。
cháng yán yàn ān chéng huò jī, cóng lái lè jí hái shēng bēi
常言宴安成禍基,從來樂極還生悲。
jūn kàn èr dì méng chén rì, shù yuè dōng jīng huāng jí lí
君看二帝蒙塵日,數月東京荒蒺藜。