shān guāng cuì dié lǎo lóng lín, gù guó yí xū cǎo zì xīn.
山光翠疊老龍鱗,故國遺墟草自新。
shì shì jǐn suí yī quē shuǐ, xíng rén dú tà hàn gōng chén.
世事盡隨伊闕水,行人獨踏漢宮塵。
běi máng gāo zhǒng yuán wú zhǔ, jīn gǔ cán huā bù xì chūn.
北邙高冢元無主,金谷殘花不系春。
què kǒng dù juān jīn zài zhì, tiān jīn qiáo shàng kè shāng shén.
卻恐杜鵑今再至,天津橋上客傷神。