zhù shòu ān zhōng jiàn gǔ sōng, gǔ jìn shì tiě pí qīng tóng. tiān jī bái hú bù chóu sī, fǔ shì qiān shān fán mù kōng.
祝壽庵中見古松,骨勁似鐵皮青銅。天雞白鵠不愁思,俯視千山凡木空。
sēng chú xiù shǒu bù gǎn fǔ, kǒng dòng lín zhǎo fēi wèi lóng. píng shēng gǔ wù jīng mián zhǎi, kǒng líng zhī guì mèng miào bǎi.
僧雛袖手不敢撫,恐動鱗爪飛為龍。平生古物經眠窄,孔陵之檜孟廟柏。
rén jiān mó dǐng jiē ér sūn, dì lún pán gēn tài yīn hēi. jīn guān cǐ sōng jìn shí wéi, yǐ jué yǎn qián wú wù dí.
人間摩頂皆兒孫,地輪盤根太陰黑。今觀此松近十圍,已覺眼前無物敵。
lì zhuī qín hàn chū shēng miàn, shì guā fēng léi dàng kōng bì. xī yù dǐng hú sēng, dī tóu jiǎn sōng zǐ.
力追秦漢出生面,勢颳風雷盪空壁。昔遇鼎湖僧,低頭檢松子。
mù guāng yán xià diàn, kū zuò bù kěn qǐ. yù mào cǐ sēng pèi cǐ sōng, kě xī sōng cún sēng lǎo sǐ.
目光岩下電,枯坐不肯起。欲貌此僧配此松,可惜松存僧老死。
wū hū bì hóng wéi yǎn jué shì wú, hé shí jiāng rǔ huà zuò tú, shǐ rǔ zhī shòu míng shān jù.
嗚呼畢宏韋偃絕世無,何時將汝畫作圖,使汝之壽名山俱。