fú wēng sān wǔ xī qíng shā, cán sēng xián guān rú tuì yá
鳧翁三五嬉晴沙,殘僧閒關如退衙。
huáng lú kǔ zhú yǐn quē àn, shuǐ hóng wǎng wǎng piāo cán huā
黃蘆苦竹隱缺岸,水葒往往飄殘花。
háo pú huì xīn qǐ zài yuǎn, biàn kě fàn zhái réng fú jiā
濠濮會心豈在遠,便可泛宅仍浮家。
shuǐ guān shàng jiē bào qiū shuǐ, bó guī zhàn dì tí hán yā
水關上接鮑丘水,伯圭戰地啼寒鴉。
zhuō lǎo yī póu méi jīng jí, wéi lián wén cǎi jiān qí pā
卓老一抔沒荊棘,惟憐文采兼奇葩。
gǔ rén yú cǐ liǎng jì mò, gāo zhěn qiě tīng fēng lú chá
古人於此兩寂寞,高枕且聽風爐茶。
cáo hé rú lín wàn qiáng lì, fù chéng shí sòng huí fān wō
漕河如林萬檣立,負城時送回帆撾。
fǎng fú piān zhōu luò wú shǒu, bèi yǎng yù qiàn niǎo zhǎo pá
仿佛扁舟落吾手,背癢欲倩鳥爪爬。
bìng hè chù lóng chì líng duǎn, lǎo suí jī wù xū kě jiē
病鶴觸籠翅翎短,老隨雞鶩吁可嗟。
ān dé shí zhōu zòng hàn màn, pái kōng yī qì líng yún xiá
安得十洲縱汗漫,排空一氣凌雲霞。