nán ér shǒu shēn rú shǒu chéng, zhěn gē dài dàn zhōng bīng yíng. nán ér shǒu jié rú chí yíng, lín shēn lǚ bó shí jīng jīng.
男兒守身如守城,枕戈待旦中屏營。男兒守節如持盈,臨深履薄時兢兢。
yǎn zhōng xiāng shí mǎn tiān xià, xiào lián shú yǒu rú xiān shēng. xiān shēng zì chǔ liáng bù báo, dú lì jī qún lèi gū hè.
眼中相識滿天下,孝廉孰有如先生。先生自處良不薄,獨立雞群類孤鶴。
dú shū wǎng wǎng shī gǔ rén, qì xiàng sēn sēn jìn tái gé. qù nián zǒu mǎ huáng jīn tái, shǒu chí bái bì guī qù lái.
讀書往往師古人,氣象森森近台閣。去年走馬黃金台,手持白璧歸去來。
bì mén què sào xiè bīn kè, què luó mén xiàng huāng cāng tái. shān zhōng yě rén jīng suì bié, zhòng guò shū táng sàn chóu jié.
閉門卻埽謝賓客,雀羅門巷荒蒼苔。山中野人經歲別,重過書堂散愁結。
bàn lí shuāng sè yìng huáng huā, sì zuò qīng fēng jiě fán rè. zhǔ rén zì hào shǒu zhāi wēng, xiào shā mǎn chéng huáng kǒu tóng.
半籬霜色映黃花,四座清風解煩熱。主人自號守齋翁,笑殺滿城黃口童。
huáng kǒu ér tóng qiě jiān kǒu, tīng wǒ shān wēng shuō wēng shǒu. shì rén suǒ shǒu tián yǔ lú, cǐ wēng zì shǒu wéi shī shū.
黃口兒童且緘口,聽我山翁說翁守。世人所守田與廬,此翁自守惟詩書。
shì rén suǒ shǒu qián yǔ bó, cǐ wēng zì shǒu wéi qīng bái. shì rén suǒ shǒu féng yǔ yíng, cǐ wēng zì shǒu wéi jiān zhēn.
世人所守錢與帛,此翁自守惟清白。世人所守逢與迎,此翁自守惟堅貞。
shì rén suǒ shǒu míng yǔ lì, cǐ wēng zì shǒu wéi dào yì. wēng zhī suǒ shǒu yǔ suǒ sī, tài shān qiáo yuè yáo xiāng qī.
世人所守名與利,此翁自守惟道義。翁之所守予所思,泰山喬嶽遙相期。
xiāng qī bái shǒu zhǎng rú cǐ, ruò wèn ér tóng nà de zhī.
相期白首長如此,若問兒童那得知。