cháng dí duǎn dí yǒu zhǐ de, qīng zhuó yǒu qì yì yǒu zhì. lǐ mó chuī dí dòng cháng ān, yǔ nèi jìng tuī wèi dì yī.
長笛短笛有指的,清濁有氣亦有質。李謨吹笛動長安,㝢內競推為弟一。
dí shēng duàn jué xù zhě shuí, dé xǔ yún fēng jì qí jī. luò méi wǎn zhuǎn zhé liǔ shēng, bù zhǐ fēi shā jiāng zǒu shí.
笛聲斷絕續者誰,得許雲封繼其跡。落梅宛轉折柳聲,不止飛砂將走石。
shí liè yún chuān tiān yì jīng, hā lóng xǔ yún fēng yuàn dí. yún fēng yān suǒ bù kě kāi, zhí zhì rú jīn chuī bù dé.
石裂雲穿天亦驚,哈龍許雲封怨笛。雲封煙鎖不可開,直至如今吹不得。
yǒu kè shǒu bà zhāo huá guǎn, wèi yīng kuàng dài wú rén shí. shén xí tiān rán xī shì zhēn, yóu dāng qí zì sī zhēn xī.
有客手把昭華琯,未應曠代無人識。什襲天然希世珍,尤當祇自私珍惜。
huì xū qí bǎo tǔ qí shēng, xié huì qì suí shēng dàng dí. jìng xún bái xuě yǐn liú fēng, nǐ xiě yōu qíng liáo zì shì.
會須奇寶吐奇聲,邪穢氣隨聲蕩滌。靜尋白雪引流風,擬寫幽情聊自適。
suì jù hú chuáng nòng qiū yuè, xiāo tiáo wàn lài shěn níng jì. fán zòu yī dié shí èr jié, měi fā yī shēng lèi jiǔ xī.
遂據胡床弄秋月,蕭條萬籟沈凝寂。凡奏一疊十二節,每發一聲累九息。
liú yùn liáo liàng rù tài qīng, niǎo niǎo yú yīn yóu bā jí. dàn wén tiān wài luán fèng míng, qǐ zhī hǎi dǐ yú lóng qì.
流韻寥亮入太清,裊裊餘音游八極。但聞天外鸞鳳鳴,豈知海底魚龍泣。
gāo qiān tíng huà wéi huī jìn, píng yáng wù jiǔ shēng jīng jí. yú yáng tiān xià zhī zhì yīn, fēi wéi sú lóng jīng jié xí.
高遷亭化為灰燼,平陽塢久生荊棘。揄揚天下之至音,非為俗聾驚結習。
líng lún jiē yǒng yuàn cóng shì, liè hé chàng rán xún qū xī. wǔ chāng lǎo rén qǐng yì yè, dòng tíng lǎo rén hái zì shī.
伶倫嗟詠願從事,列和悵然尋屈膝。武昌老人請易業,洞庭老人還自失。
yù lì qīng gē miào rù shén, xī wú lǐ bái shēng huā bǐ. shú zhī shí shàng zǐ yún huí, lǚ biàn xīn shēng yán huà rì.
欲儷清歌妙入神,惜無李白生花筆。孰知時尚紫雲回,屢變新聲延化日。