qī chéng róng kě wèi yīn shì, fā bái hé yóu hēi yú qī. dàn wén bá bái chéng bān jù, ān dé fǎn lǎo huán tóng shù.
漆城容可为荫室,发白何由黑于漆。但闻拔白成斑句,安得反老还童术。
jiē yǔ tóng qì réng tóng xīn, lián wǒ nián qīn xuě gèng qīn. ěr nián shào wǒ shàng yú jì, wǒ fā zòng tū dāng tóu zān.
嗟予同气仍同心,怜我年侵雪更侵。尔年少我尚馀纪,我发纵秃当投簪。
dǐng rú chì hú yǐ wú èr, jūn yǒu liáng fāng chéng yǐ shì. zhèng shǐ zī bìn yóu néng huá, wèi miǎn zhǒng xū féng jiàn xì.
顶如赤壶已无二,君有良方诚已试。正使缁鬓犹能华,未免种须逢见戏。
wǒ fā fēi bìng xīn hé yī, xīn bái fà bái wú yǐ shí. yù jiāng xīn lái fán rǔ hēi, qiě tú bǎi wèn bǎi bù zhī.
我发非病心合医,心白发白无已时。欲将心来烦汝黑,且图百问百不知。