hàn mò dào zéi rú niú máo, qiān gē wàn shuò gèng xiāng áo
漢末盜賊如牛毛,千戈萬槊更相鏖。
liǎng dū gōng diàn mó yún gāo, zuò jiàn shuāng lù shēng péng hāo
兩都宮殿摩雲高,坐見霜露生蓬蒿。
qú kuí hè hè qǐ lín táo, jiāng shī zì zhào qí zhōng gāo
渠魁赫赫起臨洮,殭屍自照臍中膏。
wēi nàn jì zuò rú bēng tāo, wáng cháo huāng huì shuí fù hāo? yú chéng sàn zǒu zhuì kōng háo, fú lǎo jiàng yòu shān zhōng hào
危難繼作如崩濤,王朝荒穢誰復薅?踰城散走墜空壕,扶老將幼山中號。
xī zhě qún wǎng gēn zhū láo, zhòng fèn bù néng sǔn qiū háo shéi zhī cǐ luàn yì bù zāo, míng suī fàng chì shí dùn táo
昔者群枉根株牢,眾憤不能損秋毫;誰知此亂亦不遭,名雖放斥實遁逃。
píng mín bó sǐ shēng áo áo, jīn zī shòu huò nǎi wǒ cáo!
平民踣死聲嗷嗷,今茲受禍乃我曹!。