shǎo qīng xī zài hé liáng bié, zhí shǒu chí chú bù néng fā. wàn gǔ chū chuán wǔ zì shī, nǔ lì xiāng qī zài míng dé.
少卿昔在河梁別,執手踟躕不能發。萬古初傳五字詩,努力相期在明德。
zi qīng hǎi shàng zhān wèi shí, gù rén qiè lái zhòng xiāng dí. bù jué kàn yáng dù suì nián, què yīn shè yàn chuán xiāo xī.
子卿海上氈為食,故人朅來重相覿。不覺看羊度歲年,卻因射雁傳消息。
rén jiān cǐ shì zhǎng bié lí, shǎo qīng zài lǔ zi qīng guī. guī yú shàng wò hàn chén jié, liú zhě yǒng yī hú rén yī.
人間此是長別離,少卿在虜子卿歸。歸歟尚握漢臣節,留者永衣胡人衣。
tiān cháng dì kuò bàn chǐ juàn, mǎn yǎn yún chóu fēng jǐng biàn. yī rén yǎng jiào tóu tuō guān, yī rén héng tì xiù zhe miàn.
天長地闊半尺絹,滿眼雲愁風景變。一人仰叫頭脫冠,一人橫涕袖著面。
yán jūn guó xiāng chèn huà shī, wèi bì xiǎng xiàng néng ěr qí. qián shēn kǒng shì hú fù zi, céng jiàn liǎng gōng fēn mèi shí.
閻君國相稱畫師,未必想像能爾奇。前身恐是胡婦子,曾見兩公分袂時。