xú qīng yì qì shū bù ǒu, mǎi lù bǎi jīn qiú qí mǔ
徐卿意气殊不偶,买鹿百金求其牡。
huá táng yàn kè hū zì fàng, zuì bǎ hán dān tiě bǐ shǒu
华堂燕客忽自放,醉把邯郸铁匕首。
xū nǐ lín cóng dì sǒu yóu, wèi wén lù chù xiōng nú zǒu
须拟麟从帝薮游,未闻鹿触匈奴走。
gāo cái wú dǎng fù shuí guò, wén zhāng jiǎo jiǎo qū qún chǒu
高材吾党复谁过,文章矫矫驱群丑。
shī rì nán jiāng sì hǎi qiú, zhú lái dìng sǐ zhū gōng shǒu
失日难将四海求,逐来定死诸公手。
máo sǎ xuán yí shuāng xuě hán, jiǎo cuī gèng jiàn shān hú xiǔ
毛洒旋疑霜雪寒,角摧更见珊瑚朽。
wáng láng dà jiào pěng tóng pán, jiē yǐn qí xuè shà yǐ jiǔ
王郎大叫捧铜盘,接饮其血㰱以酒。
gù wǒ qián hū lì xià shēng, yǔ jūn xiāng ài wèi jūn shòu
顾我前呼历下生,与君相爱为君寿。
jiù shí jí zú jīn néng fǒu, ān dé xīn shī mǎn rén kǒu
旧时疾足今能否,安得新诗满人口。
xū yú bì yǎn hú ér zhì, luò zhēn pú là wú bù yǒu
须臾碧眼胡儿至,落砧脯腊无不有。
xià zhù yǐ wèi cuì fǔ kōng, xiān gēng gèng chū qīng guī fù
下箸已畏翠釜空,纤羹更出青闺妇。
zhòng kàn wù shàng ròu rú líng, fù jiāo shàng zài huáng zhōng shǒu
众看杌上肉如陵,覆蕉尚在隍中守。
jiē hū qū shì mèng hé jiǔ, xú qīng dú xǐng kě yǔ yǒu
嗟乎曲士梦何久,徐卿独醒可与友。