nǚ zǐ nòng wén chéng kě zuì, nà kān yǒng yuè gèng yín fēng
女子弄文誠可罪,那堪詠月更吟風。
mó chuān tiě yàn fēi wú shì, xiù zhé jīn zhēn què yǒu gōng
磨穿鐵硯非吾事,繡折金針卻有功。
mèn wú xiāo qiǎn zhǐ kàn shī, bú jiàn shī zhōng huà bié lí
悶無消遣只看詩,不見詩中話別離。
tiān dé qíng huái zhuǎn xiāo suǒ, shǐ zhī líng lì bù rú chī
添得情懷轉蕭索,始知伶俐不如痴。
。