zhòng xīng yǐ qióng cì, qīng dì fāng xíng chūn
众星已穷次,青帝方行春。
yǒng gǎn yì chéng qī, lí jū nán zhòng chén
永感易成戚,离居难重陈。
hé mén shǒu chū yè, liáo huǒ dào qīng chén
阖门守初夜,燎火到清晨。
huò niàn wú shēng fǎ, duō shāng wèi chū chén
或念无生法,多伤未出尘。
guǎng tíng rì jiāng yàn, xū shì zì wèi bīn
广庭日将晏,虚室自为宾。
yuàn yǐ sāng yú mò, cháng féng jiǎ zǐ xīn
愿以桑榆末,常逢甲子新。