yī xī hǎo guān guó, zì xiāng xī rù qín
伊昔好觀國,自鄉西入秦。
wǎng fù wàn yú lǐ, xiāng féng jiē zhòng rén
往復萬餘里,相逢皆眾人。
dà jūn xìng dōng yuè, shì zhé hù shí xún
大君幸東嶽,世哲扈時巡。
yǔ yì cóng cǐ qù, xián jū qīng luò bīn
予亦從此去,閒居清洛濱。
shāo shāo hán mù zhí, cǎi cǎi yáng huá xīn
稍稍寒木直,彩彩陽華新。
dié dàng kǒng wén jǔ, fēng liú shí jì lún
迭宕孔文舉,風流石季倫。
miào nián yī xiāng de, bái shǒu dìng xiāng qīn
妙年一相得,白首定相親。
zhòng cǐ xū bīn guǎn, huān yán dōng jí chūn
重此虛賓館,歡言冬及春。
zhé xiōng shèng wén shǐ, chū rù chí gāo guǐ
哲兄盛文史,出入馳高軌。
lìng dé běn tóng rén, shēn xīn zhòng zhī jǐ
令德本同人,深心重知己。
jiàng yī cháo shèng zhǔ, shā zhàng yán cái zǐ
絳衣朝聖主,紗帳延才子。
bó huái yǔ jì jiāng, qīng jùn gè gū zhì
伯淮與季江,清濬各孤峙。
qún fāng qū fàn ài, wàn wù tōng qíng lǐ
群芳趨泛愛,萬物通情理。
ér wǒ xìn kōng xū, tí xié guò qǐ zǐ
而我信空虛,提攜過杞梓。
fū jūn měi shēng dé, zhí dào qī zhōng shǐ
夫君美聲德,直道期終始。
shú wèi hū lí jū, yōu yóu zhèng dōng lǐ
孰謂忽離居,優遊鄭東里。
dōng lǐ jìn wáng chéng, shān lián lù yì píng
東里近王城,山連路亦平。
hé yán xiāng qù yuǎn, xián yán dú qī qīng
何言相去遠,閒言獨淒清。
wàn lǐ hóng yàn dù, sì lín zhēn chǔ míng
萬里鴻雁度,四鄰砧杵鳴。
qí rú jiǔ lí bié, zhòng yǐ shuāng fēng jīng
其如久離別,重以霜風驚。