sòng hóu rén zhī xiù, dú bù nán cáo lì
宋侯人之秀,獨步南曹吏。
shì shàng wú cǐ cái, tiān shēng yī gōng qì
世上無此才,天生一公器。
shàng gān huáng shòu qū, wèi shì qīng yún yì
尚甘黃綬屈,未適青雲意。
dòng chè wàn qǐng bēi, áng cáng qiān lǐ jì
洞澈萬頃陂,昂藏千里驥。
cóng huàn wén kǔ jié, yìng wù tuī gāo yì
從宦聞苦節,應物推高誼。
báo fèng bù zì zī, qīng jiā gòng rén fèi
薄俸不自資,傾家共人費。
gù yǔ juàn qī tuō, zhōng rì yōu qióng kuì
顧予倦棲托,終日憂窮匱。
kāi kǒu jí yǒu qiú, sī xīn qǐ wú kuì
開口即有求,私心豈無愧。
xìng féng dōng dào zhǔ, yīn chuò xī zhēng qí
幸逢東道主,因輟西征騎。
duì huà kān xī jī, pī wén yù wàng wèi
對話堪息機,披文欲忘味。
hú shāng zhāo guò kè, jī àn wú liú shì
壺觴招過客,几案無留事。
lǜ shù yìng céng chéng, cāng tái fù xián dì
綠樹映層城,蒼苔覆閒地。
yī yán zhòng rán nuò, lèi xī péi yàn wèi
一言重然諾,累夕陪宴慰。
hé yì qiū fēng lái, sà rán dòng guī sī
何意秋風來,颯然動歸思。
liú huān shū zì qiè, qù niàn néng wéi lèi
留歡殊自愜,去念能為累。
cǎo sè chóu bié shí, huái huā luò xíng cì
草色愁別時,槐花落行次。
lín qī réng bǎ shǒu, cǐ huì liáng bù yì
臨期仍把手,此會良不易。
tā rì qióng shù zhī, xiāng sī láo mèng mèi
他日瓊樹枝,相思勞夢寐。