bǐ shǔ qīn wǒ chú, zòng lí shòu liáng ròu
彼鼠侵我廚,縱狸授粱肉。
shǔ suī wèi jūn què, lí shí zì xū zú
鼠雖為君卻,狸食自須足。
jì xuě dà guó chǐ, fān shì dà guó rǔ
冀雪大國恥,翻是大國辱。
shān xīng bī qǐ luó, zhuān wǎ zá zhū yù
膻腥逼綺羅,磚瓦雜珠玉。
dēng lóu fēi chěng wàng, mù xiào shì xīn kū
登樓非騁望,目笑是心哭。
hé yì tiān lè zhōng, zhì jīn zòu hú qū
何意天樂中,至今奏胡曲。
guān jūn shōu luò yáng, jiā zhù luò yáng lǐ
官軍收洛陽,家住洛陽里。
fū xù yǔ xiōng dì, mù qián jiàn shāng sǐ
夫婿與兄弟,目前見傷死。
tūn shēng bù xǔ kū, hái qiǎn yī luó qǐ
吞聲不許哭,還遣衣羅綺。
shàng mǎ suí xiōng nú, shù qiū huáng chén lǐ
上馬隨匈奴,數秋黃塵里。
shēng wéi míng jiā nǚ, sǐ zuò sāi yuán guǐ
生為名家女,死作塞垣鬼。
xiāng guó wú hái qī, tiān jīn kū liú shuǐ
鄉國無還期,天津哭流水。
dēng lóu wàng tiān qú, mù jí lèi yíng jié
登樓望天衢,目極淚盈睫。
qiǎng xiào wú xiào róng, xū zhuāng jiù huā yè
強笑無笑容,須妝舊花靨。
xī nián mǎi nú pú, nú pú lái suì yè
昔年買奴僕,奴僕來碎葉。
qǐ yì wèi sǐ jiān, zì wèi xiōng nú qiè
豈意未死間,自為匈奴妾。
yī shēng hū zhì cǐ, wàn shì tòng kǔ yè
一生忽至此,萬事痛苦業。
dé chū sài yuán fēi, bù rú bǐ fēng dié
得出塞垣飛,不如彼蜂蝶。
qiè jiā qīng hé biān, qī yè chéng diāo chán
妾家青河邊,七葉承貂蟬。
shēn wéi zuì xiǎo nǚ, piān de hún jiā lián
身為最小女,偏得渾家憐。
qīn qī bù xiāng shí, yōu guī shí wǔ nián
親戚不相識,幽閨十五年。
yǒu shí zuì yuǎn chū, zhǐ dào zhōng mén qián
有時最遠出,只到中門前。
qián nián kuáng hú lái, jù sǐ fān shēng quán
前年狂胡來,懼死翻生全。
jīn qiū guān jūn zhì, qǐ yì zāo gē chán. xiōng nú wèi xiān fēng, zhǎng bí huáng fà quán
今秋官軍至,豈意遭戈鋋.匈奴為先鋒,長鼻黃髮拳。
wān gōng liè shēng rén, bǎi bù niú yáng shān
彎弓獵生人,百步牛羊膻。
tuō shēn luò hǔ kǒu, bù jí guī huáng quán
脫身落虎口,不及歸黃泉。
kǔ zāi nán zhòng chén, àn kū cāng cāng tiān
苦哉難重陳,暗哭蒼蒼天。
kè hán fèng qīn zhào, jīn yuè guī yān shān
可汗奉親詔,今月歸燕山。
hū rú luàn dāo jiàn, jiǎo qiè xīn cháng jiān
忽如亂刀劍,攪妾心腸間。
chū hù wàng běi huāng, tiáo tiáo yù mén guān
出戶望北荒,迢迢玉門關。
shēng rén wéi sǐ bié, yǒu qù wú shí hái
生人為死別,有去無時還。
hàn yuè gē qiè xīn, hú fēng diāo qiè yán
漢月割妾心,胡風凋妾顏。
qù qù duàn jué hún, jiào tiān tiān bù wén
去去斷絕魂,叫天天不聞。