yí mén wáng qì héng jiāng lái, qiū fēng luò jǐn liáng gōng huái
夷门王气横江来,秋风落尽梁宫槐。
fèng huáng shān tóu zhù qīng gài, hǎi mén lóu gé kōng zhōng kāi
凤凰山头驻青盖,海门楼阁空中开。
wǔ guó chéng huāng xuě rú xí, hán yōng zhān qiú liǎng gōng qì
五国城荒雪如席,寒拥旃裘两宫泣。
bó shū bù xì yàn nán fēi, shuāi cǎo huáng yún dàn wú sè
帛书不系雁南飞,衰草黄云澹无色。
jūn chén zì wèi yú zhòng huá, bù shí hé rú sī mǎ jiā
君臣自谓虞重华,不识何如司马家。
fèng shēng lóng guǎn qiāng jìn jiǔ, yù lán jié gǔ fāng cuī huā
凤笙龙管将进酒,玉阑羯鼓方催花。
bái tóu yí lǎo kōng chóu chàng, tiě suǒ cháng jiāng xìng wú yàng
白头遗老空惆怅,铁锁长江幸无恙。
yù zhōng shuí jiù yuè jiāng jūn, rén jiān zhī yǒu qín chéng xiàng
狱中谁救岳将军,人间知有秦丞相。
jìn shēn zhī shì jiē hàn yán, shān lín qì yā jū yōng guān
搢绅之士皆汗颜,山林气压居庸关。
nǎ zhī yì dǎn zhōng gān zhě, fú zài diāo chán yù pèi jiān
那知义胆忠肝者,弗在貂蝉玉佩间。
hé rén hǎo shì gāo qiān gǔ, ài cǐ chún fēng shì zōu lǔ
何人好事高千古,爱此淳风似邹鲁。
xián yáng jì mò hàn zhū líng, cán kuì liú láng yī póu tǔ
咸阳寂寞汉诸陵,惭愧刘郎一抔土。