shuí néng mǎi shān zhǒng wàn zhú, cán nián qǐng lǎo zhù bā shǔ. jié tíng gèng zài zhú zhōng jiān, sì miàn yún xī xiě shān lù.
誰能買山種萬竹,殘年請老住巴蜀。結亭更在竹中間,四面雲溪寫山麓。
fēng qiāo zuì jué yè mián qīng, yǔ xǐ shèng yán qiū wàng lǜ. rì yín bù xiàn sān qiān zì, rì yǐn dìng xū guò bǎi hú.
風敲最覺夜眠清,雨洗勝延秋望綠。日吟不限三千字,日飲定須過百斛。
lǒng xī xiān wēng chí fǔ kè, sàn mǎ liáng chéng xíng xīn jú. wèi yán lìng dì yǐn cāng jiāng, rú cǐ fēng liú tiān xià dú.
隴西仙翁持斧客,散馬涼城行新菊。為言令弟隱滄江,如此風流天下獨。
nǎi jiā zhèng zài cán cí yě, shù shù láng gān rào máo wū. fāng zhī bái yǎn dài shí rén, jī jù kē tóu zì wèi sú.
乃家正在蠶茨野,束束琅玕繞茅屋。方知白眼待時人,箕踞科頭自為俗。
shì bāng zi yún jù bó yǎ, bì mén cǎo xuán shí hàn lù. duō yuán wèi shí cǐ jūn xīn, wǎng shì wēi xiá shāng bái yù.
是邦子云劇博雅,閉門草玄食漢祿。多緣未識此君心,往事微瑕傷白玉。
shǐ jūn zì shì láng miào jù, fāng jià qián xiū jù wèi rǔ. píng shēng bào fù jìng zhí jié, rì mù tiān hán zhào kōng gǔ.
使君自是廊廟具,方駕前修詎為辱。平生抱負勁直節,日暮天寒照空谷。
shǐ wǒ zhān wàng wàng bù jí, zhōng wǒ tàn jiē jiē bù zú. qǐ guān tǎng huò cóng xī yóu, xiàng zi tíng biān zhù huáng gǔ.
始我瞻望望不及,終我嘆嗟嗟不足。乞官儻或從西遊,向子亭邊祝黃鵠。