shān rén zhù jū qīng jiàn bàng, shù jiān ǎi wū rú zhōu háng. qīng fēng lín lín bái shí làn, mǎn mù yě shuǐ níng qiū guāng.
山人築居青澗傍,數間矮屋如舟航。清風粼粼白石爛,滿目野水凝秋光。
yù shuǐ fú lù xián lái qù, píng lán zǒng shì cāng zhōu qù. zhú jiān liáng yuè bái fēn fēn, gèng shì lú huā zuì shēn chù.
浴水鳧鷺閒來去,憑欄總是滄洲趣。竹間涼月白紛紛,更似蘆花最深處。
gāo qíng yuè shì yóu xū zhōu, jiǔ yǐ wěi xīn cóng qù liú. qiū fēng bù dài guī zhāng hàn, yè xuě měi yí lái zǐ yóu.
高情閱世猶虛舟,久矣委心從去留。秋風不待歸張翰,夜雪每疑來子猷。
ér tóng hū bào qián chuān zhǎng, yún wù xuān chuāng jiǔ tiān shàng. gù yuán mèng duàn jiǔ chū xǐng, luò rì yáo wén cǎi lián chàng.
兒童忽報前川漲,雲霧軒窗九天上。故園夢斷酒初醒,落日遙聞採蓮唱。
xī ān chéng biān fāng cǎo duō, luàn tīng héng zhǔ jǐn yān bō. rèn lán wèi pèi jì yuǎn dào, yòu kǒng xián mén wú kè guò.
西安城邊芳草多,亂汀橫渚盡煙波。紉蘭為佩寄遠道,又恐閒門無客過。
tiáo dì jiāng nán wàng jiāng běi, zhù jiǔ qǐ zhī shēn shì kè. duō qíng wǒ zì ài tóng xiāng, zì xìn ōu méng hán bù dé.
迢遞江南望江北,住久豈知身是客。多情我自愛桐鄉,自信鷗盟寒不得。
yì yǒu piān zhōu péng lí bīn, bié què chá tóu jīn jǐ chūn. míng cháo biàn hé tóu zān hù, xiàng zi tíng biān yǔ bo lín.
亦有扁舟彭蠡賓,別卻槎頭今幾春。明朝便合投簪笏,向子亭邊與卜鄰。