zōu yǔ lǔ hōng. mù gōng wèn yuē:" wú yǒu sī sǐ zhě sān shí sān rén, ér mín mò zhī sǐ yě. zhū zhī, zé bù kě shèng zhū bù zhū, zé jí shì qí zhǎng shàng zhī sǐ ér bù jiù, rú zhī hé zé kě yě?"
邹与鲁哄。穆公问曰:“吾有司死者三十三人,而民莫之死也。诛之,则不可胜诛;不诛,则疾视其长上之死而不救,如之何则可也?”
mèng zǐ duì yuē:" xiōng nián jī suì, jūn zhī mín lǎo ruò zhuǎn hū gōu hè, zhuàng zhě sàn ér zhī sì fāng zhě, jǐ qiān rén yǐ ér jūn zhī cāng lǐn shí, fǔ kù chōng, yǒu sī mò yǐ gào, shì shàng màn ér cán xià yě. zēng zǐ yuē:' jiè zhī jiè zhī! chū hū ěr zhě, fǎn hū ěr zhě yě.' fū mín jīn ér hòu dé fǎn zhī yě. jūn wú yóu yān. jūn xíng rén zhèng, sī mín qīn qí shàng sǐ qí zhǎng yǐ."
孟子对曰:“凶年饥岁,君之民老弱转乎沟壑,壮者散而之四方者,几千人矣;而君之仓廪实,府库充,有司莫以告,是上慢而残下也。曾子曰:‘戒之戒之!出乎尔者,反乎尔者也。’夫民今而后得反之也。君无尤焉。君行仁政,斯民亲其上、死其长矣。”