shén fēng zǐ yuē: tiān zhī suǒ fù zhě mìng. qióng dá yāo shòu, xì zhū qì bǐng zhī xiān, suī shèng xián guǐ shén mò néng yí, gù jūn zǐ jū yì yǐ qí mìng, wéi bù zhī mìng, wú yǐ wéi jūn zǐ. rán mìng zhī lǐ, sù qí yuán zé zhào yú xuān yuán shì, shǐ yǒu gān zhī zhī jiàng, shī dà náo zuò jiǎ zǐ, suì yǐ rén zhī nián yuè rì shí suǒ shēng, wèi zhī mìng yān! gài yǔ tiān fù zhī mìng qí kuí yī yě, dàn xiān wèi yǒu shū, zhì táng yuán shǒu chéng shǐ zuò zhǐ nán wǔ xīng shū, lǚ cái zuò hé hūn shū, yī xíng chán shī zuò xīng lì shū wǔ dài yǒu lù lú shū qián sòng yǒu diàn jià shū nán sòng liáo jīn yǒu qiáo ǎo shū yuán yǒu yē lǜ chǔ cái shū, péi dà yóu yǒu qín táng xū shí shū, jūn yǐ rén zhī shēng nián wǔ xíng nà yīn suǒ shǔ shēn mìng xiàn dù wèi zhī zhǔ, qī yào sì yú wèi zhī yòng. míng cháo xú jūn zuò zǐ píng shū, zhuān yǐ rì gàn wéi zhǔ běn, yuè lìng wèi yòng shén, suì shí wéi fǔ zuǒ, zé mìng shū zhī zuò zhì cǐ jǐn yǐ. qí gù hé yú? gài wǔ xīng zhī wèi shuō, zhǐ yǐ shēng nián wéi zhǔ, yuè yǔ rì shí huò yí yān. huò yǐ nà yīn wéi zhǔ, gān yù zhī huò yí yān. shú ruò zǐ píng zhī lǐ dú de qí zhōng. rì tōng yuè qì, suì yǔ shí wéi mài luò, rì wèi shēn zhǔ, yuè wèi cháo xué, suì yǔ shí wéi mén hù, dé yú cǐ ér bù yí yú bǐ, tōng yú shàng ér bù yí yú xià, yì yǒu yú bǔ bù jí, zhōng zhèng zhī dào shú wài shì yān.
神峰子曰:天之所赋者命。穷达夭寿,系诸气禀之先,虽圣贤鬼神莫能移,故君子居易以俟命,惟不知命,无以为君子。然命之理,溯其源则肇於轩辕氏,始有干支之降,师大挠作甲子,遂以人之年月日时所生,谓之命焉!盖与天赋之命其揆一也,但先未有书,至唐袁守成始作指南五星书,吕才作合婚书,一行禅师作星历书;五代有辘轳书;前宋有殿驾书;南宋辽金有乔拗书;元有耶律楚材书,裴大猷有琴堂虚实书,均以人之生年五行纳音所属身命限度为之主,七曜四余为之用。明朝徐均作子平书,专以日干为主本,月令为用神,岁时为辅佐,则命书之作至此尽矣。其故何欤?盖五星之为说,只以生年为主,月与日时或遗焉。或以纳音为主,干与支或遗焉。孰若子平之理独得其中。日通月气,岁与时为脉络,日为身主,月为巢穴,岁与时为门户,得於此而不遗於彼,通於上而不遗於下,抑有余补不及,中正之道孰外是焉。
yú shè liè qún shū, pō yì zhǐ qù, dú guān mìng lǐ, yǒu wǔ xīng zhǐ nán qín táng shū zǐ píng yuān hǎi shū zōng, qí lǐ chū zhī zhèng, fǎ lì zhī shàn, dàn qí zhōng jiān pō yǒu bù gēn zhī yán, jìn tuì zhī shuō, wú què rán yí dìng shì rén zhī jiàn. hòu shì yuán cǐ lì shuō yì duō yì zī rén huò, suī shòu shòu bù guò xí miù, dài ruò xíng zhě mí dào, wèn máng rén zhǐ shì yān! shì yǐ jiū zhī qióng zōu jí rǎng, jìn jiē zhāo yáo shòu shù, tīng qí yán zé shì, xiào qí lǐ zé fēi, gǔ mù huò xīn, jìng wú yī rén néng lǚ qí táng bì ér cuō qí shū yào yě. wū hū! fēi wéi wū rén, shí zì wū yě, yǔ shēn kǎi yān! yóu shì xì xīn jiǎng jiū yǐ sì shí yú nián yǐ. yī dàn huǎng rán jué qí yǒu yī zhě, shì shì zhī fēi bù cán fū jiàn, nǎi lì wǔ xīng zhèng shuō wǔ xīng miù shuō zǐ píng zhū gé zhèng shuō zǐ píng zhū gé miù shuō dòng jìng shuō gài tóu shuō liù qīn shuō bìng yào shuō diāo kū wàng ruò shēng zhǎng bā fǎ shuō rén mìng jiàn yàn shuō, gài qǔ zhū zūn chóng zhèng lǐ, pì zhū miù shuō zhī yì, míng zhī yuē mìng lǐ zhèng zōng, shòu zhū zǐ ér kān zhī, jí zhī wū dàn zuì bù róng huàn, shàng qí zhī zhě zhèng qí dé shī, shù yǒu bǔ liù yì zhōng zhī wàn yī yún ěr. shí yòng shēng mìng zhé xué: yǒu bìng fāng wèi guì, wú shāng bú shì qí, gé zhōng ruò qù bìng, cái lù liǎng xiāng suí.
愚涉猎群书,颇诣旨趣,独观命理,有《五星指南》、《琴堂书》、《子平渊海》书宗,其理出之正,法立之善,但其中间颇有不根之言,进退之说,无确然一定示人之见。后世缘此立说益多益滋人惑,虽授受不过袭谬,殆若行者迷道,问盲人指示焉!是以究之穷陬极壤,尽皆招摇售术,听其言则是,校其理则非,瞽目惑心,竟无一人能捋其堂陛而撮其枢要也。 呜呼!非惟诬人,实自诬也,予深慨焉!由是细心讲究已四十余年矣。一旦恍然觉其有一者,似是之非不惭肤见,乃立五星正说、五星谬说、子平诸格正说、子平诸格谬说、动静说、盖头说、六亲说、病药说、雕枯旺弱生长八法说、人命见验说,盖取诸尊崇正理,辟诸谬说之意,名之曰《命理正宗》,授诸梓而刊之,极知诬诞罪不容逭,尚俟知者正其得失,庶有补六艺中之万一云尔。实用生命哲学:有病方为贵,无伤不是奇,格中若去病,财禄两相随。