mǎ míng shēng
馬鳴生
mǎ míng shēng zhě, qí guó lín zī rén yě, běn xìng hé, zì jūn xián. shǎo wèi xiàn lì, yīn zhú bǔ ér wèi zéi suǒ shāng, dāng shí zàn sǐ, dé dào shì shén yào jiù zhī, suì huó, biàn qì zhí suí shī. chū dàn yù qiú shòu zhì chuāng bìng ěr, zhī qí yǒu zhǎng shēng zhī dào, suì jiǔ shì zhī, suí shī fù jí. xī zhī nǚ jǐ shān, běi dào xuán qiū shān, nán còu lú jiāng, zhōu yóu tiān xià, qín kǔ bèi cháng. nǎi shòu tài qīng shén dān jīng sān juǎn, guī, rù shān hé yào, fú zhī, bù lè shēng tiān, dàn fú bàn jì, wèi dì xiān yǐ. cháng jū suǒ zài bù guò sān nián, zhé biàn yì chù, rén huò bù zhī qí shì xiān rén yě. jià wū shè, chù pú cóng, chéng chē mǎ, yǔ sú rén wú yì. rú cǐ zhǎn zhuǎn yóu jiǔ zhōu wǔ bǎi yú nián, rén duō shí zhī, guài qí bù lǎo. hòu nǎi xiū dà dān, bái rì shēng tiān ér qù yě.
馬鳴生者,齊國臨淄人也,本性和,字君賢。少為縣吏,因逐捕而為賊所傷,當時暫死,得道士神藥救之,遂活,便棄職隨師。初但欲求受治瘡病耳,知其有長生之道,遂久事之,隨師負笈。西之女幾山,北到玄丘山,南湊瀘江,週遊天下,勤苦備嘗。乃受太清神丹經三卷,歸,入山合藥,服之,不樂升天,但服半劑,為地仙矣。常居所在不過三年,輒便易處,人或不知其是仙人也。架屋舍,畜僕從,乘車馬,與俗人無異。如此展轉游九州五百餘年,人多識之,怪其不老。後乃修大丹,白日升天而去也。
yīn zhǎng shēng
陰長生
yīn zhǎng shēng zhě, xīn yě rén yě. hàn yīn huáng hòu zhī shǔ, shǎo shēng fù guì zhī mén, ér bù hǎo róng wèi, zhuān wù dào shù. wén yǒu mǎ míng shēng de dù shì zhī dào, nǎi xún qiú, suì yǔ xiāng jiàn, zhí nú pú zhī yì, qīn yùn lǚ zhī láo. míng shēng bù jiào qí dù shì zhī dào, dàn rì xī yǔ zhī gāo tán dāng shì zhī shì zhì shēng diàn nóng zhī yè, rú cǐ èr shí yú nián, zhǎng shēng bù xiè dài. tóng shí gòng shì míng shēng zhě shí èr rén, jiē xī guī qù, dú yǒu zhǎng shēng bù qù, jìng lǐ mí sù. míng shēng nǎi gào zhī yuē: zǐ zhēn shì néng dé dào zhě. nǎi jiāng zhǎng shēng rù qīng chéng shān zhōng, zhǔ huáng tǔ ér wèi jīn yǐ shì zhī, lì tán sì miàn, yǐ tài qīng shén dān jīng shòu zhī, nǎi bié qù. zhǎng shēng guī, hé dān dàn fú qí bàn, jí bù shēng tiān, nǎi dà zuò huáng jīn shù shí wàn jīn, bù shī tiān xià qióng fá, bù wèn shí yǔ bù shí zhě. zhōu xíng tiān xià, yǔ qī zǐ xiāng suí, jǔ mén ér jiē bù lǎo. hòu yú píng dōu shān bái rì shēng tiān, lín qù shí, zhe shū jiǔ piān, yún: shàng gǔ dé xiān zhě duō yǐ, bù kě jǐn lùn, dàn hàn xìng yǐ lái, dé xiān zhě sì shí wǔ rén, lián yú wèi liù yǐ. èr shí rén shī jiě, yú zhě bái rì shēng tiān yān.
陰長生者,新野人也。漢陰皇后之屬,少生富貴之門,而不好榮位,專務道術。聞有馬鳴生得度世之道,乃尋求,遂與相見,執奴僕之役,親運履之勞。鳴生不教其度世之道,但日夕與之高談當世之事、治生佃農之業,如此二十餘年,長生不懈怠。同時共事鳴生者十二人,皆悉歸去,獨有長生不去,敬禮彌肅。鳴生乃告之曰:「子真是能得道者。」乃將長生入青城山中,煮黃土而為金以示之,立壇四面,以太清神丹經受之,乃別去。長生歸,合丹但服其半,即不升天,乃大作黃金數十萬斤,布施天下窮乏,不問識與不識者。周行天下,與妻子相隨,舉門而皆不老。後於平都山白日升天,臨去時,著書九篇,云:「上古得仙者多矣,不可盡論,但漢興以來,得仙者四十五人,連余為六矣。二十人屍解,余者白日升天焉。」
bào piáo zǐ yuē: hóng wén yàn shū yǒu zhī yuē: zi bù yè xíng, bù zhī dào shàng yǒu yè xíng rén, gù bù dé xiān zhě. yì ān zhī tiān xià shān lín jiān yǒu xué dào dé xiān zhě yé? yīn jūn yǐ fú shén dān, suī wèi shēng tiān, rán yǐ lèi jù, tóng shēng xiāng yīng, biàn zì yǔ xiān rén xiāng xún suǒ wén jiàn, gù zhī cǐ jìn shì zhū xiān rén zhī shù ěr, ér mín sú wèi wèi bù rán, yǐ jǐ suǒ bù wén, zé wèi wú yǒu, bù yì bēi zāi! fū cǎo zé jiān shì, yǐ yǐn yì dé zhì, yǐ jīng jí zì yú, bù yào wén cǎi, bù yáng shēng míng, bù xún qiú jìn, bù yíng wén dá, yóu bù shí zhī, qǐ kuàng xiān rén. yì hé jí jí, lìng wén dá cháo què zhī tú, zhī qí suǒ yún wèi zāi? yīn jūn zì xù yún: wéi hàn yán guāng yuán nián, xīn yě shān běi, yǔ shòu hé jūn shén dān yào jué, dào chéng qù shì, fù zhī míng shān, rú yǒu de zhě, liè wèi zhēn rén, xíng hū qù lái, hé wèi sú jiān. bù sǐ zhī dào, yào zài shén dān, xíng qì dǎo yǐn, fǔ yǎng qū shēn, fú shí cǎo mù, kě dé shǎo yán. bù qiú wèi dù, yǐ zhì tiān xiān, yǔ yù wén dào, cǐ shì yào yán, jī xué suǒ zhì, wú wèi wèi shén, shàng shì wén zhī, miǎn lì jiā qín, xià shì dà xiào, yǐ wèi bù rán, néng zhī shén dān, jiǔ shì zhǎng cún. yú shì yīn jūn liè huáng sù xiě dān jīng yī tòng, fēng yǐ wén shí zhī hán, zhe sōng shān yī tòng huáng guì jiǎn, qī shū zhī, fēng yǐ qīng yù zhī hán, zhì dà huá shān yī tòng huáng jīn zhī jiǎn, kè ér shū zhī, fēng yǐ bái yín zhī hán, zhe shǔ jīng shān yī tòng bái jiān, shū zhī, hé wèi yī juàn, fù dì zǐ, shǐ shì shì dāng yǒu suǒ chuán fù. yòu zhe shū sān piān, yǐ shì jiāng lái, qí yī yuē: wéi yú zhī xiān, zuǒ mìng táng yú, yuán dǎi hàn shì, zǐ ài zhòng yū, yú dú hǎo dào, ér wèi pǐ fū, gāo shàng sù zhì, bù shì wáng hóu, tān shēng de shēng, yì yòu hé qiú, chāo jī cāng xiāo, chéng xū jià fú, qīng yāo chéng yì, yǔ wǒ wèi chóu, rù huǒ bù zhuó, dǎo shuǐ bù rú, xiāo yáo tài jí, hé lǜ hé yōu, áo xì xiān dōu, gù mǐn qún yú, nián mìng zhī shì, rú bǐ chuān liú, yǎn hū wèi jǐ, ní tǔ wèi chóu, bēn chí suǒ sǐ, bù kěn zàn xiū. qí èr yuē: yú zhī shèng shī, tǐ dào rú zhēn, shēng jiàng biàn huà, sōng qiáo wèi lín, wéi yú tóng xué, shí yǒu èr rén, hán kǔ qiú dào, lì èr shí chūn, zhōng duō dài màn, zhì xíng bù qín, tòng hū zhū zi, mìng yě zì tiān, tiān bù wàng shòu, dào bì guī xián, shēn shòu yōu rǎng, hé shí kě hái, jiē ěr jiāng lái, qín jiā jīng yán, wù wèi sú liú, fù guì suǒ qiān, shén dào yī chéng, shēng bǐ jiǔ tiān, shòu tóng sān guāng, hé dàn yì nián. qí sān yuē: wéi yú chuí fà, shǎo hǎo dào dé, qì jiā suí shī, dōng xī nán běi, wěi yú wǔ zhuó, bì shì zì nì, èr shí yú nián, míng shān zhī cè, hán bù huáng yī, jī bù xiá shí, sī bù gǎn guī, lǎo bù gǎn xī, fèng shì shèng shī, chéng yán yuè sè, miàn gòu zú zhī, nǎi jiàn āi shí, suì shòu yào jué, ēn shēn bù cè, qī zǐ yán nián, xián xiǎng wú jí, huáng jīn yǐ chéng, huò cái shí yì, yì shǐ guǐ shén, yù nǚ shì cè, yú de dù shì, shén dān zhī lì. yīn jūn liú rén jiān yī bǎi qī shí nián, sè rú tóng zǐ, bái rì shēng tiān yě.
抱朴子曰:「洪聞諺書有之曰:『子不夜行,不知道上有夜行人,故不得仙者。亦安知天下山林間有學道得仙者耶?』陰君已服神丹,雖未升天,然以類聚,同聲相應,便自與仙人相尋索聞見,故知此近世諸仙人之數爾,而民俗謂為不然,以己所不聞,則謂無有,不亦悲哉!夫草澤間士,以隱逸得志,以經籍自娛,不耀文彩,不揚聲名,不循求進,不營聞達,尤不識之,豈況仙人。亦何急急,令聞達朝闕之徒,知其所云為哉?陰君自序云:維漢延光元年,新野山北,予受和君神丹要訣,道成去世,副之名山,如有得者,列為真人,行乎去來,何為俗間。不死之道,要在神丹,行氣導引,俯仰屈伸,服食草木,可得少延。不求未度,以至天仙,予欲聞道,此是要言,積學所致,無為為神,上士聞之,勉力加勤,下士大笑,以為不然,能知神丹,久視長存。於是陰君裂黃素寫丹經一通,封以文石之函,著嵩山;一通黃櫃簡,漆書之,封以青玉之函,置大華山;一通黃金之簡,刻而書之,封以白銀之函,著蜀經山;一通白縑,書之,合為一卷,付弟子,使世世當有所傳付。又著書三篇,以示將來,其一曰:『唯余之先,佐命唐虞,爰逮漢世,紫艾重紆,余獨好道,而為匹夫,高尚素志,不事王侯,貪生得生,亦又何求,超跡蒼霄,乘虛駕浮,青腰承翼,與我為仇,入火不灼,蹈水不濡,逍遙太極,何慮何憂,遨戲仙都,顧愍群愚,年命之逝,如彼川流,奄忽未幾,泥土為儔,奔馳索死,不肯暫休。』其二曰:『余之聖師,體道如貞,升降變化,松喬為鄰,惟余同學,十有二人,寒苦求道,歷二十春,中多怠慢,志行不勤,痛乎諸子,命也自天,天不妄授,道必歸賢,身授幽壤,何時可還,嗟爾將來,勤加精研,勿為俗流,富貴所牽,神道一成,升彼九天,壽同三光,何但億年。』其三曰:『惟余垂髮,少好道德,棄家隨師,東西南北,委於五濁,避世自匿,二十餘年,名山之側,寒不遑衣,飢不暇食,思不敢歸,老不敢息,奉事聖師,承顏悅色,面垢足胝,乃見哀識,遂授要訣,恩深不測,妻子延年,咸享無極,黃金已成,貨財十億,役使鬼神,玉女侍側,余得度世,神丹之力。』陰君留人間一百七十年,色如童子,白日升天也。」
máo jūn
茅君
máo jūn zhě, míng yíng zì shū shēn, xián yáng rén yě. gāo zǔ fù méng, zì chū chéng, xué dào yú huá shān, dān chéng, chéng chì lóng ér shēng tiān, jí qín shǐ huáng shí yě, yǒu tóng yáo yuē: shén xiān dé zhě máo chū chéng, jià lóng shàng tiān shēng tài qīng, shí xià xuán zhōu xì chì chéng, jì shì ér wǎng zài wǒ yíng, dì ruò xué zhī là jiā píng. qí shì zài shǐ jì xiáng yǐ. qín shǐ wáng fāng qiú shén xiān zhǎng shēng zhī dào, wén yáo yán, yǐ wèi jǐ xìng fú hé yáo chèn, dāng dé shēng tiān, suì zhào gǎi là wèi jiā píng, jié yǐ yīng zhī, wàng sì péng lái, shǐ xú fú jiāng tóng nán tóng nǚ, rù hǎi qiú shén xiān zhī yào.
茅君者,名盈字叔申,咸陽人也。高祖父濛,字初成,學道於華山,丹成,乘赤龍而升天,即秦始皇時也,有童謠曰:「神仙得者茅初成,駕龍上天升太清,時下玄洲戲赤城,繼世而往在我盈,帝若學之臘嘉平。」其事載史紀詳矣。秦始王方求神仙長生之道,聞謠言,以為己姓符合謠讖,當得升天,遂詔改臘為嘉平,節以應之,望祀蓬萊,使徐福將童男童女,入海求神仙之藥。
máo jūn shí bā suì rù héng shān xué dào, jī èr shí nián, dào chéng ér guī, fù mǔ shàng cún, jiàn zhī nù yuē: wèi zi bù xiào, bù qīn gōng yǎng ér xún zhú yāo wàng, liú zǒu sì fāng. jǔ zhàng yù jī zhī. jūn guì xiè yuē: mǒu shòu tiān mìng, yīng dāng dé dào, shì bù liǎng jì, wéi yuǎn gōng yǎng, suī wú dàn xī zhī yì, ér shǐ fù mǔ shòu lǎo, jiā mén píng ān. mǒu dào yǐ chéng, bù kě biān rǔ, kǒng fēi xiǎo gù. fù nù bù yǐ, cāo zhàng jī zhī, zhàng jí cuī shé ér chéng shù shí duàn, jiē fēi yáng rú gōng jī shǐ, zhōng bì chuān zhù, bì zhù jù xiàn. fù jīng, jí zhǐ. jūn yuē: xiàng suǒ qǐ zhě, shí lǜ rú sī, xiè hòu zhōng rén, jí yǒu shāng sǔn. fù yuē: rǔ yán dé dào, néng qǐ sǐ rén fǒu? jūn yuē: sǐ rén zuì zhòng è jī, bù kě fù shēng zhě, jí bù kě qǐ yě ruò héng shòu duǎn zhé zhě, jí kě lìng qǐ yě. fù yīn wèn xiāng lǐ sǐ zhě ruò gān rén, shuí dāng kě qǐ zhī, jūn nǎi suì zhào shè gōng wèn zhī, fù wén zhōng tíng yǒu rén yīng duì, bù zhī jiàn yě. wèn shè gōng: cǐ cūn zhōng zhū yǐ sǐ zhě, shuí kě qǐ zhī? zhòng rén jiē wén shè gōng duì yuē: mǒu jiǎ kě qǐ. jūn nǎi yuē: cù yuē lái suǒ guān yóu, shǐ fā qiǎn zhī shì xū le, kě jué. yú shì rì rù zhī hòu, shè gōng lái yuē: shì yǐ jué le, biàn kě fā chū. yú shì jūn yǔ sǐ zhě jiā rén, jué zhī, fā guān, chū sǐ rén, sǐ rén kāi mù dòng yáo, dàn wèi néng yǔ, jǔ ér chū zhī, sān rì hòu néng zuò, yán yǔ liǎo liǎo. rú cǐ fā shù shí rén, jiē fù shēng, huó shí suì fāng fù sǐ ěr.
茅君十八歲入恆山學道,積二十年,道成而歸,父母尚存,見之怒曰:「為子不孝,不親供養而尋逐妖妄,流走四方。」舉杖欲擊之。君跪謝曰:「某受天命,應當得道,事不兩濟,違遠供養,雖無旦夕之益,而使父母壽老,家門平安。某道已成,不可鞭辱,恐非小故。」父怒不已,操杖擊之,杖即摧折而成數十段,皆飛揚如弓激矢,中壁穿柱,壁柱俱陷。父驚,即止。君曰:「向所啟者,實慮如斯,邂逅中人,即有傷損。」父曰:「汝言得道,能起死人否?」君曰:「死人罪重惡積,不可復生者,即不可起也;若橫受短折者,即可令起也。」父因問鄉里死者若干人,誰當可起之,君乃遂召社公問之,父聞中庭有人應對,不之見也。問社公:「此村中諸已死者,誰可起之?」眾人皆聞社公對曰:「某甲可起。」君乃曰:「促約來所關由,使發遣之事須了,可掘。」於是日入之後,社公來曰:「事已決了,便可發出。」於是君語死者家人,掘之,發棺,出死人,死人開目動搖,但未能語,舉而出之,三日後能坐,言語了了。如此發數十人,皆復生,活十歲方復死爾。
shí jūn zhī dì míng gù zì jì wěi, cì dì míng zhōng zì sī hé, shì hàn wèi zhì èr qiān dàn, jiāng zhī guān, xiāng lǐ qīn yǒu huì sòng zhě shù bǎi rén, qīn shǔ róng yàn shí, máo jūn yì zài zuò, nǎi yuē: wú suī bù zuò èr qiān dàn, yì dāng yǒu shén líng zhī zhí, kè sān yuè shí bā rì zhī guān, pō néng jiàn sòng hū? zài zuò zhōng zhòng bīn jiē xiāng rán yuē: cǐ jūn dé dào dāng chū, zhòng jiē fù lái sòng yě. jūn yuē: ruò jiàn gù zhě, chéng hé jūn zhī hòu yì yě, dàn kōng lái, wù yǒu sǔn fèi, wú dāng zì yǒu gōng gěi. zhì qī rì, jūn mén qián shù qǐng zhī dì hū zì píng zhì, wú fù cùn cǎo, hū jiàn yǒu qīng jiān zhàng wò, xià fū shù zhòng bái zhān, róng shù qiān rén, yuǎn jìn jiē shén yì zhī. xī rán xiāng yǔ, lái zhě sāi dào, shù bèi yú qián sòng dì zhī shí yě. bīn kè jì jí, jūn yán xiào yán jiē, yī rú cháng lǐ. bù jiàn zhǐ shǐ zhī rén, dàn jiàn jīn pán yù bēi, zì dào rén qián, qí xiáo yì guǒ, bù kě míng zì, měi jiǔ zhēn zhuàn, bīn kè jiē bù néng shí yě. jì lè sī zhú, shēng dòng tiān dì, suí shí suí yì, rén rén zuì bǎo. míng rì yíng guān lái zhì, wén guān zé zhū yī zǐ dài, shù bǎi rén, wǔ guān zé jiǎ bīng jīng qí, qì zhàng yào rì, qiān yú rén. máo jūn nǎi yǔ fù mǔ zōng qīn cí bié, nǎi dēng yǔ gài chē ér qù, huī zhuàng fān gài, jīng jié máo yuè, rú dì wáng yě, cān jià lóng hǔ qí lín bái hè shī zi, qí shòu yì qín, bù kě míng shí, fēi niǎo shù wàn, xiáng fù qí shàng, liú yún cǎi xiá, fēi fēi tǒng qí zuǒ yòu. qù jiā shí yú lǐ, hū rán bù jiàn, guān zhě mò bù tàn xī.
時君之弟名固字季偉,次弟名衷字思和,仕漢位至二千石,將之官,鄉里親友會送者數百人,親屬榮晏時,茅君亦在座,乃曰:「吾雖不作二千石,亦當有神靈之職,克三月十八日之官,頗能見送乎?」在座中眾賓皆相然曰:「此君得道當出,眾皆復來送也。」君曰:「若見顧者,誠荷君之厚意也,但空來,勿有損費,吾當自有供給。」至期日,君門前數頃之地忽自平治,無復寸草,忽見有青縑帳幄,下敷數重白氈,容數千人,遠近皆神異之。翕然相語,來者塞道,數倍於前送弟之時也。賓客既集,君言笑延接,一如常禮。不見指使之人,但見金盤玉杯,自到人前,奇殽異果,不可名字,美酒珍饌,賓客皆不能識也。妓樂絲竹,聲動天地,隨食隨益,人人醉飽。明日迎官來至,文官則朱衣紫帶,數百人,武官則甲兵旌旗,器仗耀日,千餘人。茅君乃與父母宗親辭別,乃登羽蓋車而去,麾幢幡葢,旌節旄鉞,如帝王也,驂駕龍虎麒麟白鶴獅子,奇獸異禽,不可名識,飛鳥數萬,翔覆其上,流雲彩霞,霏霏統其左右。去家十餘里,忽然不見,觀者莫不嘆息。
jūn suì jìng zhī jiāng nán, zhì yú jù qū shān. shān yǒu dòng shì, shén xiān suǒ jū, jūn zhì zhī yān. shān xià zhī rén, wèi lì miào ér fèng shì zhī. jūn cháng zài zhàng zhōng yǔ rén yán yǔ, qí chū rù huò dǎo yǐn rén mǎ, huò huà wèi bái hú. rén yǒu jí bìng qí zhī zhě, zhǔ jī zi shí méi yǐ nèi zhàng zhōng, xū yú yī yī zhì hái, jī zi rú jiù, guī jiā pōu ér shì zhī, nèi wú huáng zhě, bìng rén dāng yù, zhōng yǒu tǔ zhě, bù yù. yǐ cǐ wèi hòu yān, jī zi běn wú kāi chù yě. miào zhōng cháng yǒu tiān lè yì xiāng qí yún ruì qì, jūn huò lái shí, yīn lè dǎo cóng, zi tiān ér xià, huò zhōng rì nǎi qù. yuǎn jìn jū rén, lài jūn zhī dé, wú shuǐ hàn jí lì, míng huáng zhī zāi, wú lá cǎo dú mù jí hǔ láng zhī lì. shí rén yīn hū cǐ shān wèi máo shān yān.
君遂徑之江南,治於句曲山。山有洞室,神仙所居,君治之焉。山下之人,為立廟而奉事之。君嘗在帳中與人言語,其出入或導引人馬,或化為白鵠。人有疾病祈之者,煮雞子十枚以內帳中,須臾一一擲還,雞子如舊,歸家剖而視之,內無黃者,病人當愈,中有土者,不愈。以此為候焉,雞子本無開處也。廟中常有天樂異香奇雲瑞氣,君或來時,音樂導從,子天而下,或終日乃去。遠近居人,賴君之德,無水旱疾癘,螟蝗之災,無剌草毒木及虎狼之厲。時人因呼此山為茅山焉。
hòu èr dì nián shuāi, gè qī bā shí suì, qì guān wěi jiā, guò jiāng xún xiōng, jūn shǐ fú sì shàn sàn, què lǎo hái yīng, yú shān xià dòng zhōng xiū liàn sì shí yú nián, yì dé chéng zhēn. tài shàng lǎo jūn mìng wǔ dì shǐ zhě chí jié, yǐ bái yù bǎn huáng jīn kè shū, jiā jiǔ xī zhī mìng, bài jūn wèi tài yuán zhēn rén dōng yuè shàng qīng sī mìng zhēn jūn, zhǔ wú yuè shēng sǐ zhī jí, fāng què shēng tiān, huò zhì xià yú qián shān. yòu shǐ shǐ zhě yǐ zǐ sù cè wén, bài gù wèi dìng lù jūn, zhōng wèi bǎo mìng jūn, jiē lì shàng zhēn, gù hào sān máo jūn yān. qí jiǔ xī wén zǐ sù cè wén duō bù jù zài, zì yǒu bié chuán qí hòu. měi shí èr yuè èr rì sān yuè shí bā rì, sān jūn gè chéng yī bái hè, jí yú fēng dǐng yě.
後二弟年衰,各七八十歲,棄官委家,過江尋兄,君使服四扇散,卻老還嬰,於山下洞中修煉四十餘年,亦得成真。太上老君命五帝使者持節,以白玉版黃金刻書,加九錫之命,拜君為太元真人東嶽上卿司命真君,主吳越生死之藉,方卻升天,或治下於潛山。又使使者以紫素策文,拜固為定錄君,衷為保命君,皆例上真,故號三茅君焉。其九錫文紫素策文多不具載,自有別傳其後。每十二月二日、三月十八日,三君各乘一白鶴,集於峰頂也。
zhāng dào líng
張道陵
tiān shī zhāng dào líng, zì fǔ hàn, pèi guó fēng xiàn rén yě. běn tài xué shū shēng, bó cǎi wǔ jīng. wǎn nǎi tàn yuē: cǐ wú yì yú nián mìng. suì xué zhǎng shēng zhī dào, dé huáng dì jiǔ dǐng dān jīng, xiū liàn yú fán yáng shān, dān chéng fú zhī, néng zuò zài lì wáng, jiàn jiàn fù shǎo. hòu yú wàn shān shí shì zhōng, dé yǐn shū mì wén jí zhì mìng shān yuè zhòng shén zhī shù, xíng zhī yǒu yàn.
天師張道陵,字輔漢,沛國豐縣人也。本太學書生,博採五經。晚乃嘆曰:「此無益於年命。」遂學長生之道,得黃帝九鼎丹經,修煉於繁陽山,丹成服之,能坐在立亡,漸漸復少。後於萬山石室中,得隱書秘文及制命山嶽眾神之術,行之有驗。
chū tiān shī zhí zhōng guó fēn luàn, zài wèi zhě duō wēi, tuì gēng yú yú háng. yòu hàn zhèng líng chí, fù liǎn wú dù, nán yǐ zì ān, suī jù tú jiào shòu, ér wén dào diāo sàng, bù zú yǐ zhěng wēi zuǒ shì. líng nián wǔ shí fāng tuì shēn xiū dào, shí nián zhī jiān yǐ chéng dào yǐ. wén shǔ mín pǔ sù kě jiào huà, qiě duō shí shān, nǎi jiāng dì zǐ rù shǔ, yú hè míng shān yǐn jū. jì yù lǎo jūn, suì yú yǐn jū zhī suǒ bèi yào wù, yī fǎ xiū liàn, sān nián dān chéng, wèi gǎn fú ěr. wèi dì zǐ yuē: shén dān yǐ chéng, ruò fú zhī, dāng chōng tiān wèi zhēn rén, rán wèi yǒu dà gōng yú shì, xū wèi guó jiā chú hài xìng lì, yǐ jì mín shù, rán hòu fú dān jí qīng jǔ, chén shì sān jìng, shù wú kuì yān. lǎo jūn xún qiǎn qīng hé yù nǚ, jiào yǐ tǔ nà qīng hé zhī fǎ, xiū xíng qiān rì, néng nèi jiàn wǔ cáng, wài jí wài shén, nǎi xíng sān bù jiǔ jī, jiāo gān lǚ dòu, suí gāng suǒ zhǐ, yǐ shè jīng xié, zhàn liù tiān mó guǐ, duó èr shí sì zhì, gǎi wèi fú tíng, míng zhī huà yǔ, jiàng qí shuài wèi yīn guān. xiān shí shǔ zhòng mó guǐ shù wàn, bái zhòu wèi shì, shàn xíng yì lì, shēng mín jiǔ lí qí hài, zì liù tiān dà mó tuī fú zhī hòu, líng chì qí guǐ zhòng, sàn chù xī běi bù máo zhī dì, yǔ zhī wèi shì yuē: rén zhǔ yú zhòu, guǐ xíng yú yè, yīn yáng fēn bié, gè yǒu sī cún, wéi zhě zhèng yī yǒu fǎ, bì jiā zhū lù. yú shì yōu míng yì yù, rén guǐ shū tú. jīn xī shǔ qīng chéng shān, yǒu guǐ shì bìng tiān shī shì guǐ bēi shí tiān dì shí, rì yuè cún yān.
初天師值中國紛亂,在位者多危,退耕於餘杭。又漢政陵遲,賦斂無度,難以自安,雖聚徒教授,而文道凋喪,不足以拯危佐世。陵年五十方退身修道,十年之間已成道矣。聞蜀民樸素可教化,且多石山,乃將弟子入蜀,於鶴鳴山隱居。既遇老君,遂於隱居之所備藥物,依法修煉,三年丹成,未敢服餌。謂弟子曰:「神丹已成,若服之,當沖天為真人,然未有大功於世,須為國家除害興利,以濟民庶,然後服丹即輕舉,臣事三境,庶無愧焉。」老君尋遣清和玉女,教以吐納清和之法,修行千日,能內見五藏,外集外神,乃行三步九跡,交乾履斗,隨罡所指,以攝精邪,戰六天魔鬼,奪二十四治,改為福庭,名之化宇,降其帥為陰官。先時蜀中魔鬼數萬,白晝為市,擅行疫癘,生民久罹其害,自六天大魔推伏之後,陵斥其鬼眾,散處西北不毛之地,與之為誓曰:「人主於晝,鬼行於夜,陰陽分別,各有司存,違者正一有法,必加誅戮。」於是幽冥異域,人鬼殊途。今西蜀青城山,有鬼市並天師誓鬼碑石天地石,日月存焉。
luán bā
欒巴
luán bā, shǔ rén yě. tài shǒu qǐng wèi gōng cáo, yǐ shī shì zhī, qǐng shì shù, nǎi píng shēng rù bì zhōng qù, bì wài rén jiào hǔ láng, hái nǎi bā yě. qiān yù zhāng tài shǒu, yǒu miào shén, néng yǔ rén yán yǔ, bā dào, tuī shè jì, wèn qí zōng yóu, nǎi lǎo wǎng qí wèi shū shēng, tài shǒu yǐ nǚ qī zhī, shēng yī nán. bā wǎng qí, chì yī dào fú, nǎi huà wèi lí. bā wèi shàng shū, zhēng dàn, huì qún chén, yǐn jiǔ, bā nǎi hán jiǔ qǐ wàng xī nán xùn zhī, zòu yún: chén běn xiāng chéng dū shì shī huǒ, gù wèi jiù zhī. dì chí yì wǎng wèn zhī, yún: zhēng dàn shī huǒ shí, yǒu yǔ zì dōng běi lái, miè huǒ, yǔ jiē zuò jiǔ qì yě. gù zhōng rì bù wéi rú yú, ruò wú suǒ de ér yú, shì nǎi wù zhī kuài rán zhě yě. shì dài fū xué dào zhě duō yǐ, rán suǒ wèi bā duàn jǐn liù zì qì, tè dǎo yǐn tǔ nà ér yǐ, bù zhī qì xuè yù yú shēn ér bù kě rǎo, guì yú zì rán liú tōng, shì qǐ fù zhī cǐ zāi? suī rì yàn zuò, ér xīn wù yú wài, yíng yíng rán rú fēi é zhī fù xiāo zhú, cāng yíng zhī chù xiǎo chuāng, zhī wǎng ér bù zhī fǎn, zhī jiù lì ér bù zhī bì hài. hǎi yú yǒu yǐ xiā wèi mù zhě, rén jiē xiào zhī, ér bù zhī qí gù. zhòu fēi rì, bù néng chí, xī fēi huǒ, bù néng jiàn. gù xué dào zhě, xū lìng wù bù néng qiān qí xìng, yě róng màn sè, wú shì zhī yǔ mó mǔ tóng, dà shà huá wū, wú shì zhī yǔ máo cí tóng. chéng xīn qīng jìng, zhàn rán ér wú sī shí, dǎo qí qì jí bǎi hái jiē tōng. bào chún bái yǎng tài xuán, rán hòu bù rù qí jī, zé zhī shén zhī suǒ wèi, qì zhī suǒ shēng, jīng zhī suǒ fù, hé xíng ér bù zhì zāi? suǒ zhe bǎi zhāng fā míng dào mì, yào miǎo shēn qiè, mí tú zhī zhǐ nán yě.
欒巴,蜀人也。太守請為功曹,以師事之,請試術,乃平生入壁中去,壁外人叫虎狼,還乃巴也。遷豫章太守,有廟神,能與人言語,巴到,推社稷,問其蹤由,乃老往齊為書生,太守以女妻之,生一男。巴往齊,勑一道符,乃化為狸。巴為尚書,正旦,會群臣,飲酒,巴乃含酒起望西南噀之,奏云:「臣本鄉成都市失火,故為救之。」帝馳驛往問之,云:「正旦失火時,有雨自東北來,滅火,雨皆作酒氣也。」故終日不違如愚,若無所得而愚,是乃物之塊然者也。士大夫學道者多矣,然所謂八段錦六字氣,特導引吐納而已,不知氣血寓於身而不可擾,貴於自然流通,世豈復知此哉?雖日宴坐,而心騖於外,營營然如飛蛾之赴霄燭,蒼蠅之觸曉牕,知往而不知返,知就利而不知避害。海魚有以蝦為目者,人皆笑之,而不知其故。晝非日,不能馳,夕非火,不能鑒。故學道者,須令物不能遷其性,冶容曼色,吾視之與嫫母同,大廈華屋,吾視之與茅茨同。澄心清淨,湛然而無思時,導其氣即百骸皆通。抱純白養太玄,然後不入其機,則知神之所為,氣之所生,精之所復,何行而不至哉?所著百章發明道秘,要眇深切,迷途之指南也。