huái nán wáng
淮南王
huái nán wáng ān, hǎo shén xiān zhī dào, hǎi nèi fāng shì cóng qí yóu zhě duō yǐ. yī dàn, yǒu bā gōng yì zhī, róng zhuàng shuāi lǎo, kū gǎo yǔ lóu, hūn zhě wèi zhī yuē: wáng zhī suǒ hǎo, shén xiān dù shì zhǎng shēng jiǔ shì zhī dào, bì xū yǒu yì yú rén, wáng nǎi lǐ jiē, jīn gōng shuāi lǎo rú cǐ, fēi wáng suǒ yí jiàn yě. jù zhī shù sì, gōng qiú jiàn bù yǐ, hūn zhě duì rú chū. bā gōng yuē: wáng yǐ wǒ shuāi lǎo bù yù xiāng jiàn, què zhì shào nián, yòu hé nán zāi? yú shì zhèn yī zhěng róng, lì chéng tóng yòu zhī zhuàng, hūn zhě jīng ér yǐn jìn. wáng dào xǐ ér yíng zhī, shè lǐ chēng dì zǐ, yuē: gāo xiān yuǎn jiàng, hé yǐ jiào guǎ rén? wèn qí xìng shì, yuē: wǒ děng zhī míng, suǒ wèi wén wǔ cháng wǔ qī dé zhī bǎi yīng shòu qiān líng yè wàn chūn míng jiǔ gāo xiū sān tián cén yī fēng yě, gè néng chuī xū fēng yǔ, zhèn dòng léi diàn, qīng tiān hài dì, huí rì zhù liú, yì shǐ guǐ shén, biān tà mó mèi, chū rù shuǐ huǒ, yí yì shān chuān, biàn huà zhī shì, wú suǒ bù néng yě. shí wáng zhī xiǎo chén wǔ bèi, céng yǒu guò, kǒng wáng zhū zhī, xīn bù zì ān, yì guān gào biàn, zhèng ān bì fǎn, wǔ dì yí zhī, zhào dà zōng zhèng chí jié huái nán, yǐ àn qí shì, zōng zhèng zhì, bā gōng wèi wáng yuē: wǔ bèi rén chén, ér wū qí zhǔ, tiān bì zhū zhī, wáng kě qù yǐ. cǐ yì tiān qiǎn wáng ěr, jūn wú cǐ shì, rì fù yī rì, rén jiān qǐ kě shě zāi? nǎi qǔ dǐng zhǔ yào, shǐ wáng fú zhī, gǔ ròu jìn sān bǎi yú rén, tóng rì shēng tiān, jī quǎn tiǎn yào qì zhě, yì tóng fēi qù. bā gōng yǔ wáng zhù mǎ yú shān shí shàng, dàn liú rén mǎ zōng jī, bù zhī suǒ zài. zōng zhèng yǐ cǐ shì zòu dì, dì dà ào hèn, mìng zhū wǔ bèi. zì cǐ guǎng zhāo fāng shì, yì qiú dù shì zhī yào, jìng bù dé. qí hòu, wáng mǔ jiàng shí, shòu xiān jīng, mì cì líng fāng, dé shī jiě zhī dào. yóu shì mào líng yù xiāng jīn zhàng dān chū rù rén jiān, bào dú dào jīng jiàn yú shān dòng, yì shì wǔ dì bù sǐ zhī jī ěr.
淮南王安,好神仙之道,海內方士從其游者多矣。一旦,有八公詣之,容狀衰老,枯槁傴僂,閽者謂之曰:「王之所好,神仙度世長生久視之道,必須有異於人,王乃禮接,今公衰老如此,非王所宜見也。」拒之數四,公求見不已,閽者對如初。八公曰:「王以我衰老不欲相見,卻致少年,又何難哉?」於是振衣整容,立成童幼之狀,閽者驚而引進。王倒屣而迎之,設禮稱弟子,曰:「高仙遠降,何以教寡人?」問其姓氏,曰:「我等之名,所謂文五常、武七德、枝百英、壽千齡、葉萬椿、鳴九皋、修三田、岑一峰也,各能吹噓風雨,震動雷電,傾天駭地,回日駐流,役使鬼神,鞭撻魔魅,出入水火,移易山川,變化之事,無所不能也。」時王之小臣伍被,曾有過,恐王誅之,心不自安,詣關告變,證安必反,武帝疑之,詔大宗正持節淮南,以案其事,宗正至,八公謂王曰:「伍被人臣,而誣其主,天必誅之,王可去矣。此亦天遣王耳,君無此事,日復一日,人間豈可舍哉?」乃取鼎煮藥,使王服之,骨肉近三百餘人,同日升天,雞犬舔藥器者,亦同飛去。八公與王駐馬於山石上,但留人馬蹤跡,不知所在。宗正以此事奏帝,帝大懊恨,命誅伍被。自此廣招方士,亦求度世之藥,竟不得。其後,王母降時,授仙經,密賜靈方,得屍解之道。由是茂陵玉箱金杖丹出入人間,抱犢道經見於山洞,亦視武帝不死之跡耳。
lǐ shǎo jūn
李少君
lǐ shǎo jūn, zì yún yì, qí guó lín zī rén yě. shǎo hǎo dào, rù tài shān cǎi yào, xiū jué gǔ dùn shì quán shēn zhī shù, dào wèi chéng ér jí, kùn yú shān lín zhōng. yù ān qī xiān shēng jīng guò, jiàn shǎo jūn, shǎo jūn kòu tóu qǐ huó, ān qī mǐn qí yǒu zhì xīn, ér bèi bìng dāng sǐ, nǎi yǐ shén lóu sàn yī bǐ yǔ fú zhī, jí qǐ. shǎo jūn yú shì qiú suí ān qī, fèng gěi nú yì shǐ rèn, shī shì zhī. ān qī jiāng shǎo jūn dōng zhì chì chéng, nán zhì luó fú, běi zhì dà yuán, xī yóu yù mén, zhōu liú wǔ yuè, guān kàn jiāng shān, rú cǐ shù shí nián. ān qī yī dàn yǔ zhī: wǒ bèi xuán zhōu zhào, jí rì dāng qù, rǔ wèi yīng suí wǒ zhì bǐ, jīn dāng xiāng shě qù yě. fù liù bǎi nián, dāng yíng rǔ yú cǐ. yīn shòu shén dān lú huǒ fēi xuě zhī fāng shì yuē kǒu jué, bì. xū yú, yǒu chéng lóng hǔ dǎo yǐn shù bǎi rén yíng ān qī, ān qī chéng yǔ chē ér shēng tiān yě. shǎo jūn yú shì hái, zhāi jiè mài yú shì, shāng yòu liù guó, huò shí wèi lì, huò zuò shī yī zhì bìng, huò shí xù lìn, yì xìng gǎi míng, yóu xíng chù suǒ, mò zhī qí yǒu dào. dǎi hàn wǔ dì zhī shí, wén dì zhāo mù fāng shì, tè jìng dào shù, ér xiān pín bù bàn hé dà yào, kuì rán zhǎng tàn yǔ dì zǐ yuē: lǎo jiāng zhì yǐ, sǐ jiāng jìn yǐ, ér cái bù zú yòng, gōng gēng lì zuò, shāng yòu qiú qián, bì bù zhì bàn hé yào, yòu wú yì léi zhuō yú sī shì yě. wén tiān zǐ hǎo dào, qǐng yù jiàn zhī, qiú wèi hé dān, kě dé zì yì, wú qiú bù dé, tiān zǐ zhōng chéng zhě chéng zhī, bù zhōng jiào zhě biàn shě qù. wú zài shì shàng yǐ wǔ bǎi yú nián, ér bù wèi yī quán zhě, bì bù miǎn yú chóng yǐ zhī liáng yǐ. nǎi yǐ fāng shàng wǔ dì, yán: chén néng níng gǒng chéng bái yín, fēi dān shā chéng huáng jīn, jīn chéng fú zhī, bái rì shēng tiān, shén xiān wú qióng, shēn shēng zhū yáng zhī yǔ, tǐ bèi yuán guāng zhī yì, sǒng zé líng tiān, fú rù wú jiān kòng fēi lóng ér bā xiá yǐ biàn, jià bái hóng ér jiǔ gāi lì zhōu. bǎo gài jù hǎi zhī zǎo dà rú guā, zhōng shān zhī lǐ dà rú píng, chén yǐ shí zhī, dǎi xiān shī ān qī xiān shēng shòu chén kǒu jué, shì yǐ bǎo huáng wù zhī kě chéng yě. yú shì yǐn jiàn, shén zūn jìng zhī, cì yí wú shù, wèi lì wū dì. wǔ dì zì wèi bì néng shǐ wǒ dù shì zhě. shǎo jūn cháng cóng wǔ ān hóu yǐn jiǔ, zuò zhōng yǒu lǎo rén, nián jiǔ shí yú, shǎo jūn yán yǔ qí zǔ fù yóu shè chù, lǎo rén wèi xiǎo ér shí, cóng qí zǔ fù, shí yǒu cǐ rén, yī zuò jǐn jīng. shǎo jūn jiàn wǔ dì yǒu gù tóng qì, shǎo jūn wàng ér shí zhī yuē: xī qí huán gōng cháng chén cǐ qì yú bǎi qǐn. dì àn qí kè, guǒ qí huán gōng qì, nǎi zhī shǎo jūn shù bǎi suì rén yě. rán shì zhī cháng shí nián wǔ shí xǔ rén, miàn sè shén hǎo, jī fū yuè zé, yóu yǒu guāng huá, méi mù kǒu chǐ, shì shí wǔ tóng zǐ, zhū hóu wáng shàng yú xià bèi rén wén néng lìng qí rén bù sǐ, lǎo gèng shǎo zhuàng, kuì yí zhī jīn qián wú xiàn, nǎi mì zuò shén dān, dān chéng wèi fú, yòu jiù dì qiú wǔ dì liù jiǎ zuǒ yòu líng fēi zhī shū, fán shí èr shì. dì yǐ yuán fēng sì nián qī yuè, yǐ shū shòu shǎo jūn, dào yuán fēng liù nián jiǔ yuè, shǎo jūn chēng jí, shàng biǎo yún: bì xià sī xīn xuán miào, zhì zhēn zhǎng shēng, yú shì zhāo fǎng dào shù, wú yuǎn bù zhì, jīng chéng gǎn shén, tiān shén sī jiàng, zì fēi sù mìng suǒ shì, shú néng xié hé? rán dān fāng jìn zhòng, yí jué chòu xīng, hóng yǎng wù rén, kè xiān chǔn dòng. ér bì xià bù néng jué shē chǐ, yuǎn shēng sè, shā fá bù zhǐ, xǐ nù bù chú, wàn lǐ yǒu bù guī zhī guǐ, shì cháo yǒu liú xiě zhī xíng. shén dān dà dào, wèi kě dé chéng. ér chén jí yǔ nián xié, jīn zhě xū zhài, yòu bù huò gōng qīn, zhāi jiè yù dǔ péng zǔ dān shā zhī biàn, yú cǐ miǎo yǐ. xiān shī ān qī xiān shēng, xī suǒ cì jīn dān zhī fāng, xìn ér yǒu zhēng, ruò àn jié dù fèng fǎ jiè, ěr nǎi kě bèi yòng zhī yān. ruò yù shā hóng fēi, xuán zhū jiǔ zhuǎn, pōu liù èr ér liú jīng duó rì, tàn shuāng xuě ér yuè guāng fēng juǎn, pái huái dān xiá, fèi téng lóng hǔ, tóu qiān xī ér huáng jīn kè chéng, dāo guī rù hóu ér diāo qì lì fǎn. ěr nǎi jià shén qiú yǐ shàng shēng, chěng yún chē yǐ shè yuǎn, dāng yàn cǐ fāng zhī shén, jiāng míng xiǎo chén zhī bù wàng yǐ. nǎi yǐ xiǎo dān fāng yǔ dì, ér chēng jí, gù fēi dà dān fāng yě. qí yè, wǔ dì mèng yǔ shǎo jūn jù shàng sōng gāo shàng, bàn dào yǒu xiù yī shǐ zhě chéng lóng chí jié cóng yún zhōng shàng xià, yán: tài yī qǐng shǎo jūn. wǔ dì jué, jí qiǎn shǐ zhě wèn shǎo jūn xiāo xī, qiě gào jìn chén yuē: rú zhèn mèng, shǎo jūn jiāng shě zhèn qù yǐ! míng rì shǎo jūn lín bìng kùn, wǔ dì zì wǎng shì, bìng shǐ zuǒ yòu rén shòu qí fāng shū, wèi jìng ér shǎo jūn jué, wǔ dì liú tì yuē: shǎo jūn bù sǐ yě, gù zuò cǐ ér qù. jì liǎn zhī, hū shī qí suǒ zài, zhōng biǎo yī dài bù jiě, rú chán tuì yě. yú shì wèi bìn qí yī wù, bǎi yú rì, xíng rén yǒu jiàn shǎo jūn zài hé dōng pú bǎn shì zhě, chéng qīng luó, dì wén zhī, shǐ fā qí guān, guān zhōng wú suǒ fù yǒu, dīng yì bù tuō, wéi yú lǚ zài ěr. wǔ dì shū gài ào hèn qiú shǎo jūn zhī bù qín yě. míng nián bǎi liáng tái huǒ shāo, shī zhū mì shū miào wén yě.
李少君,字雲翼,齊國臨淄人也。少好道,入泰山採藥,修絕谷遁世全身之術,道未成而疾,困於山林中。遇安期先生經過,見少君,少君叩頭乞活,安期愍其有至心,而被病當死,乃以神樓散一匕與服之,即起。少君於是求隨安期,奉給奴役使任,師事之。安期將少君東至赤城,南至羅浮,北至大垣,西遊玉門,周流五嶽,觀看江山,如此數十年。安期一旦語之:「我被玄洲召,即日當去,汝未應隨我至彼,今當相捨去也。復六百年,當迎汝於此。」因授神丹爐火、飛雪之方、誓約口訣,畢。須臾,有乘龍虎導引數百人迎安期,安期乘羽車而升天也。少君於是還,齋戒賣於市,商佑六國,或時為吏,或作師醫治病,或時煦賃,易姓改名,遊行處所,莫知其有道。逮漢武帝之時,聞帝招募方士,特敬道術,而先貧不辦合大藥,喟然長嘆語弟子曰:「老將至矣,死將近矣,而財不足用,躬耕力作,商佑求錢,必不致辦合藥,又吾亦羸拙於斯事也。聞天子好道,請欲見之,求為合丹,可得恣意,無求不得,天子中成者成之,不中教者便捨去。吾在世上已五百餘年,而不為一權者,必不免於蟲蟻之糧矣。」乃以方上武帝,言:「臣能凝汞成白銀,飛丹砂成黃金,金成服之,白日升天,神仙無窮,身生朱陽之羽,體備圓光之翼,竦則凌天,伏入無間;控飛龍而八遐已遍,駕白鴻而九陔立周。(寶蓋具)海之棗大如瓜,鐘山之李大如瓶,臣已食之,逮先師安期先生授臣口訣,是以保黃物之可成也。」於是引見,甚尊敬之,賜遺無數,為立屋地。武帝自謂必能使我度世者。少君嘗從武安侯飲酒,坐中有老人,年九十餘,少君言與其祖父游射處,老人為小兒時,從其祖父,識有此人,一座盡驚。少君見武帝有故銅器,少君望而識之曰:「昔齊桓公嘗陳此器於栢寢。」帝按其刻,果齊桓公器,乃知少君數百歲人也。然視之常時年五十許人,面色甚好,肌膚悅澤,尤有光華,眉目口齒,似十五童子,諸侯王(上臾下貝)人聞能令其人不死,老更少壯,饋遺之金錢無限,乃密作神丹,丹成未服,又就帝求五帝六甲左右靈飛之書,凡十二事。帝以元封四年七月,以書授少君,到元封六年九月,少君稱疾,上表云:「陛下思心玄妙,志甄長生,於是招訪道術,無遠不至,精誠感神,天神斯降,自非宿命所適,孰能偕合?然丹方禁重,宜絕臭腥,汯養物仁,克仙蠢動。而陛下不能絕奢侈,遠聲色,殺伐不止,喜怒不除,萬里有不歸之鬼,市朝有流血之刑。神丹大道,未可得成。而臣疾與年偕,今者虛瘵,又不獲躬親,齋戒預睹彭祖丹砂之變,於此邈矣。先師安期先生,昔所賜金丹之方,信而有徵,若按節度奉法戒,爾乃可備用之焉。若郁砂虹飛,玄朱九轉,剖六二而流精奪日,探霜雪而月光風卷,徘徊丹霞,沸騰龍虎,投鉛錫而黃金克成,刀圭入喉而凋氣立反。爾乃駕神虬以上升,騁雲車以涉遠,當騐此方之神,將明小臣之不妄矣。」乃以小丹方與帝,而稱疾,固非大丹方也。其夜,武帝夢與少君俱上嵩高上,半道有繡衣使者乘龍持節從雲中上下,言:「太一請少君。」武帝覺,即遣使者問少君消息,且告近臣曰:「如朕夢,少君將舍朕去矣!」明日少君臨病困,武帝自往視,並使左右人受其方書,未竟而少君絕,武帝流涕曰:「少君不死也,故作此而去。」既斂之,忽失其所在,中表衣帶不解,如蟬蛻也。於是為殯其衣物,百餘日,行人有見少君在河東蒲坂市者,乘青騾,帝聞之,使發其棺,棺中無所復有,釘亦不脫,唯余履在耳。武帝殊蓋懊恨求少君之不勤也。明年栢梁台火燒,失諸秘書妙文也。
chū, shǎo jūn yǔ yì láng dǒng zhòng xiāng qīn, jiàn zhòng sù yǒu gù jí, tǐ kū qì shǎo, nǎi yǔ qí chéng yào èr jì, bìng qí fāng yī piān, yòng wù sì zhī cǎo, hòu tǔ zhī, jīng gěn shòu chén fáng, xiān yǒu zhī gēn, bǎi huì huá tǐ, lóng xián zhī cǎo, hài yuè shàng xún, hé jiān tóng dǐng, tóng nán tóng nǚ, fú jǐn yī jì, shēn tǐ biàn qīng, fú jǐn sān jì, chǐ luò gēng shēng, fú jǐn wǔ jì, mìng bù fù qīng. zhòng wèi rén gāng zhí, bó xué wǔ jīng, rán bù dá dào shù, cháng xiào rén fú yào xué dào, shù shàng shū jiàn wǔ dì, yǐ wèi rén shēng yǒu mìng, shuāi lǎo yǒu cháng, fēi dào shù suǒ néng yán yì, suī jiàn qí yǒu yì, yǐ wèi tiān xìng, fēi shù suǒ zhì, dé qí yào jìng bù fú, yòu bù jiě cóng wèn qí fāng, wèi cáng qù zhī ér yǐ. shǎo jūn qù hòu shù yuè, zhòng bìng shén yǐ. yòu wǔ dì shù dào qí mèng, hèn xī zhī, zhòng nǎi yì suǒ de shǎo jūn yào, shì qǔ fú zhī, wèi bàn, néng xíng, shēn tǐ qīng zhuàng, suǒ kǔ le yù, yào jǐn, qì lì rú sān shí shí, nǎi gèng xìn shì jiān yǒu bù sǐ zhī dào, jí yǐ qù guān, xíng qiú dào shì, wèn yǐ fāng yì, xī bù néng xiǎo. rán bái fà jiē hái hēi, xíng róng shén shèng, hòu bā shí yú nǎi sǐ, lín sǐ wèi zǐ dào shēng yuē: wǒ dé shǎo jūn shén fāng, wǒ bù xìn shì, huái hèn huáng quán, rǔ hòu kě xíng qiú shù rén wèn, jiě zhī zhě, ruò zhǎng fú cǐ yào, bì dù shì yě. dào shēng gǎn fù yí yán, suì bù kěn shì, zhōu xuán tiān xià, qiú jiě cǐ fāng. dào jiāng xià yù bó zé xiān shēng, xiān shēng yuē: cǐ nǎi fēi shén dān jīn yù yě, kě shǐ rén dé shù bǎi nián ér yǐ ěr. nǎi jù wèi shuō jiě qí fāng yì, suǒ yòng wù zhēn míng. dào shēng hé yào, fú zhī, dé shòu sān bǎi qī shí suì, rù jī tóu shān zhōng, bù zhī jìng dé dào bù. tóng shí zhuō yuán chéng zhāng zi rén wú shì ěr cài zi shèng wèi zhòng míng zhāng yuán dá fú zhī, huò dé sān bǎi suì, huò dé wǔ bǎi suì, jiē zhì sǐ bù bìng, bù yǔ, miàn bù zhòu lǐ, chǐ bù là, fā bù bái, fáng wū bù fèi. cǐ gài shǎo jūn fán bì fāng ěr, yóu shǐ rén rú cǐ, kuàng qí shàng fāng xié? shǎo jūn dāng qù shí, mì yǐ liù jiǎ zuǒ yòu líng fēi shù shí èr shì chuán dōng guō yán, yǐ shén dān fēi xuán zhī fāng shòu shǎo jūn xiāng lǐ rén kuǎi zi shùn zhě, cǐ èr rén hòu xué dào, bìng dé xiān. shǎo jūn yòu shòu zi xùn kūn lún shén zhōu zhēn xíng yě.
初,少君與議郎董仲相親,見仲宿有固疾,體枯氣少,乃與其成藥二劑,並其方一篇,用戊巳之草,后土脂,精艮獸沉肪,先莠之根,百卉華體,龍銜之草,亥月上旬,合煎銅鼎,童男童女,服盡一劑,身體便輕,服盡三劑,齒落更生,服盡五劑,命不復傾。仲為人剛直,博學五經,然不達道術,常笑人服藥學道,數上書諫武帝,以為人生有命,衰老有常,非道術所能延益,雖見其有異,以為天性,非術所致,得其藥竟不服,又不解從問其方,為藏去之而已。少君去後數月,仲並甚矣。又武帝數道其夢,恨惜之,仲乃憶所得少君藥,試取服之,未半,能行,身體輕壯,所苦了愈,藥盡,氣力如三十時,乃更信世間有不死之道,即以去官,行求道士,問以方意,悉不能曉。然白髮皆還黑,形容甚盛,後八十餘乃死,臨死謂子道生曰:「我得少君神方,我不信事,懷恨黃泉,汝後可行求術人問,解之者,若長服此藥,必度世也。」道生感父遺言,遂不肯仕,周旋天下,求解此方。到江夏遇博澤先生,先生曰:「此乃非神丹金玉也,可使人得數百年而已耳。」乃具為說解其方意,所用物真名。道生合藥,服之,得壽三百七十歲,入雞頭山中,不知竟得道不。同時卓元成、張子仁、吳士耳、蔡子盛、魏仲明、張元達服之,或得三百歲,或得五百歲,皆至死不病,不傴,面不皺理,齒不落,發不白,房屋不廢。此蓋少君凡弊方耳,尤使人如此,況其上方邪?少君當去時,密以六甲左右靈飛術十二事傳東郭延,以神丹飛玄之方授少君鄉里人蒯子順者,此二人後學道,並得仙。少君又授子訓崑崙神州貞形也。
wáng zhēn
王真
wáng zhēn, zì shū jiān, shàng dǎng rén yě. shǎo wèi jùn lì, nián qī shí, nǎi hǎo dào, xún jiàn xiān jīng zá yán, shuō jiāo jiān rén zhě, zhōu xuān wáng shí jiāo jiān cǎi xīn zhī rén yě, cǎi xīn ér xíng gē yuē: jīn jīn jīn, rù tiān mén, hū zhǎng jīng, xī xuán quán, míng tiān gǔ, yǎng ní wán. shí rén mò néng zhī, wéi zhù xià shǐ yuē: cǐ shì huó guó zhōng rén, qí yǔ mì yǐ, qí rén nǎi gǔ zhī yú fù yě. hé yǐ zhī zhī? bā bǎi suì rén, mù tóng zhèng fāng qiān suì rén, mù lǐ cóng. cǎi xīn zhě nǎi qiān suì zhī rén yě. zhēn dú cǐ shū ér bù jiě qí zhǐ, zhú sōu wèn zhū suǒ zài dào shì, jīng nián, ér yù yǒu jiě qí zhǐ zhě yǔ zhēn yuē: cǐ jìn qiǎn zhī shù yě, wèi kě zhù nián fǎn bái ér yǐ. nǎi yǔ jué yún: jīn jīn jīn zhě, héng cún fèi qì rù ní wán zhōng, xú xú yǐ rào shēn, shēn cháng guāng zé xī xuán quán zhě, shù qí kǒu yè ér fú zhī, shǐ rén bù lǎo, xíng zhī qī rì yǒu xiào míng tiān gǔ zhě, cháo qǐ cháng kòu chǐ sān shí liù xià, shǐ shēn shén ān, yòu yè héng cún chì qì, cóng tiān mén rù zhōu shēn nèi wài, zài nǎo zhōng biàn wèi huǒ, yǐ fán shēn, shēn yǔ huǒ tóng guāng, rú cǐ cún zhī, yì míng yuē liàn xíng ní wán, nǎo yě tiān mén, kǒu yě, xí bì qì ér tūn zhī, míng yuē tāi xī xí shù shé xià quán ér yàn zhī, míng yuē tāi shí. xíng zhī wù xiū. zhēn shòu jué, shī xíng tāi xī tāi shí liàn xíng zhī fāng, shén yǒu yàn duàn. gòu èr bǎi yú nián, ròu sè guāng měi, xú xíng jí mǎ, lì jiān shù rén, zì tàn yuē: wǒ xíng cǐ shù wéi kě bù sǐ, qǐ jí shén dān jīn yù zhī fāng xié? nǎi shī shì kuǎi zi xùn, zi xùn shòu qí zhǒu hòu fāng yě. wèi wǔ dì wén zhī, hū yǔ xiāng jiàn, jiàn zhēn nián kě sān shí xǔ, yì xián qí xū zhà, dìng xiào qí xiāng lǐ, jiě yì kǒu tóng cí, duō yǒu shào xiǎo jiàn zhēn zhě, nǎi xìn qí yǒu dào, shén jìng zhòng zhī. qiè mèng jié shī shì zhēn shí shù nián, zhēn yǐ zhēng dān xiǎo ěr fǎ shòu mèng jié, de dù shì. xiāng lǐ jì zhēn yǐ sì bǎi suì. hòu yī rì jiāng sān shǎo qiè dēng nǚ jǐ shān, yǔ dì zǐ yán: hé dān qù. qù suì bù fù hái. zhēn rì xíng sān bǎi lǐ, mèng jié néng hé zǎo hé yǐ bù shí, zhì shí nián, yòu néng bì qì bù xī, shēn bù dòng yáo, ruò sǐ rén, kě zhì bǎi rì bàn suì, yì yǒu jiā shì, cǐ fǎ shì zhēn suǒ xí jiāo jiān rén zhī fǎ yě, mèng jié wèi rén zhì jǐn, bù wàng yán, wèi wǔ dì wèi lì máo shè, shǐ lìng zhū fāng shì. jìn huì huái zhī jì rén, gù yǒu jiàn mèng jié zài zhǎng ān shì zhōng zhě, wèi wǔ dì shí yì shàn zhāo qiú fāng shù, dào shì jiē xū xīn dài zhī, dàn zhū dé dào zhě, mò kěn gào zhī yǐ yào yán ěr.
王真,字叔堅,上黨人也。少為郡吏,年七十,乃好道,尋見仙經雜言,說郊間人者,周宣王時郊間採薪之人也,採薪而行歌曰:「巾金巾,入天門,呼長精,噏玄泉,鳴天鼓,養泥丸。」時人莫能知,唯柱下史曰:「此是活國中人,其語秘矣,其人乃古之漁父也。何以知之?八百歲人,目瞳正方;千歲人,目理從。採薪者乃千歲之人也。」真讀此書而不解其旨,逐搜問諸所在道士,經年,而遇有解其旨者語真曰:「此近淺之術也,為可駐年反白而已。」乃語訣云:「巾金巾者,恆存肺炁入泥丸中,徐徐以繞身,身常光澤;噏玄泉者,漱其口液而服之,使人不老,行之七日有效;鳴天鼓者,朝起常叩齒三十六下,使身神安,又夜恆存赤氣,從天門入周身內外,在腦中變為火,以燔身,身與火同光,如此存之,亦名曰鍊形;泥丸,腦也;天門,口也,習閉炁而吞之,名曰胎息;習漱舌下泉而咽之,名曰胎食。行之勿休。」真受訣,施行胎息胎食鍊形之方,甚有驗斷。夠二百餘年,肉色光美,徐行及馬,力兼數人,自嘆曰:「我行此術唯可不死,豈及神丹金玉之方邪?」乃師事蒯子訓,子訓授其肘後方也。魏武帝聞之,呼與相見,見真年可三十許,意嫌其虛詐,定校其鄉里,解異口同辭,多有少小見真者,乃信其有道,甚敬重之。郄孟節師事真十數年,真以蒸丹小餌法授孟節,得度世。鄉里計真已四百歲。後一日將三少妾登女幾山,語弟子言:「合丹去。」去遂不復還。真日行三百里,孟節能合棗核以不食,至十年,又能閉炁不息,身不動搖,若死人,可至百日半歲,亦有家室,此法是真所習郊間人之法也,孟節為人質謹,不妄言,魏武帝為立茅舍,使令諸方士。晉惠懷之際人,故有見孟節在長安市中者,魏武帝時亦善招求方術,道士皆虛心待之,但諸得道者,莫肯告之以要言耳。
chén zhǎng
陳長
chén zhǎng zhě, zài níng yǔ shān liù bǎi nián, měi sì shí shè jì, yì bù yǐn shí, yì wú suǒ xiū, rén yǒu bìng zhě, yǔ jì shuǐ yǐn zhī, jiē yù yě.
陳長者,在苧嶼山六百年,每四時設祭,亦不飲食,亦無所修,人有病者,與祭水飲之,皆愈也。
liú gāng
劉綱
liú gāng zhě, shàng yú xiàn lìng yě. yǔ qī fán fū rén jù dé dào shù, èr rén jù zuò lín shàng, gāng zuò huǒ shāo wū, cóng dōng biān qǐ, fū rén zuò yǔ, cóng xī biān shàng, huǒ miè.
劉綱者,上虞縣令也。與妻樊夫人俱得道術,二人俱坐林上,綱作火燒屋,從東邊起,夫人作雨,從西邊上,火滅。
fán fū rén
樊夫人
fán fū rén zhě, liú gāng zhī qī yě. gāng zì bó luán, shì wèi shàng yú lìng, yì yǒu dào shù, néng xí zhào guǐ shén, jìn zhì biàn huà zhī dào, yì qián xiū mì zhèng, rén mò néng zhī. wèi lǐ shàng qīng jìng jiǎn yì, ér zhèng lìng xuān xíng, mín shòu qí huì, wú hàn hàn piào diàn zhī hài, wú yì dú zhì bào zhī shāng, suì suì dà fēng, yuǎn jìn suǒ yǎng. xiá rì yǔ fū rén jiào qí shù yòng, jù zuò táng shàng, gāng zuò huǒ shāo kè duì shě, cóng dōng ér qǐ, fū rén jìn zhī, huǒ jí biàn miè. tíng zhōng liǎng zhū táo, fū qī gè zhòu yī zhū, shǐ zhī xiāng dòu jī, liáng jiǔ, gāng suǒ zhòu zhě bù shèng. shù zǒu chū yú lí wài, gāng tuò pán zhōng, jí chéng zéi yú, fū rén tuò pán zhōng, chéng tǎ, shí qí yú. gāng yǔ fū rén rù sì míng shān, lù zhí hǔ, yǐ miàn xiàng dì, bù gǎn yǎng shì, fū rén yǐ shéng fù hǔ qiān guī, xì yú chuáng jiǎo xià. gāng měi gòng shì shù, shì shì bù shèng. jiāng shēng tiān, xiàn tīng cè xiān yǒu dà zào jiá shù, gāng shēng shù shù zhàng, fāng néng fēi jǔ, fū rén jí píng zuò chuáng shàng, rǎn rǎn rú yún qì zhī jǔ, tóng shēng tiān ér qù yǐ.
樊夫人者,劉綱之妻也。綱字伯鸞,仕為上虞令,亦有道術,能檄召鬼神,禁制變化之道,亦潛修密證,人莫能知。為理尚清淨簡易,而政令宣行,民受其惠,無旱暵漂墊之害,無疫毒鷙暴之傷,歲歲大豐,遠近所仰。暇日與夫人較其術用,俱坐堂上,綱作火燒客碓舍,從東而起,夫人禁之,火即便滅。庭中兩株桃,夫妻各咒一株,使之相鬥擊,良久,綱所咒者不勝。數走出於籬外,綱唾盤中,即成鯽魚,夫人唾盤中,成獺,食其魚。綱與夫人入四明山,路值虎,以面向地,不敢仰視,夫人以繩縛虎牽歸,繫於床腳下。綱每共試術,事事不勝。將升天,縣廳側先有大皂莢樹,綱升樹數丈,方能飛舉,夫人即平坐床上,冉冉如雲炁之舉,同升天而去矣。
dōng líng shèng mǔ
東陵聖母
dōng líng shèng mǔ zhě, guǎng líng hǎi líng rén yě. shì dù shì, shī shì liú gāng xué dào, néng yì xíng biàn huà, yǐn xiǎn wú fāng. dù bù xìn dào, cháng huì nù zhī. shèng mǔ huò xíng lǐ jí jiù rén, huò yǒu suǒ zhī yì, dù huì zhī yù shén, gào guān sòng zhī, yún shèng mǔ jiān yāo, bù lǐ jiā wù. guān shōu shèng mǔ fù yù, qǐng zhī, yǐ cóng yù chuāng zhōng fēi qù, zhòng wàng jiàn zhī, zhuǎn gāo rù yún zhōng, liú suǒ zhe lǚ yī liǎng zài chuāng xià, zì cǐ shēng tiān, yuǎn jìn lì miào cí zhī, mín suǒ fèng shì, dǎo qí lì xiào. cháng yǒu yī qīng niǎo zài jì suǒ, rén yǒu shī wù zhě, qǐ wèn suǒ zài, qīng niǎo jí jí dào wù rén zhī shàng, lù bù shí yí. suì yuè shāo jiǔ, yì bù fù ěr. zhì jīn hǎi líng hǎi zhōng, bù dé wèi jiān dào zhī shì, dà zhě jí fēng bō méi nì hǔ láng shā zhī, xiǎo zhě jí bìng shāng yě.
東陵聖母者,廣陵海陵人也。適杜氏,師事劉綱學道,能易形變化,隱顯無方。杜不信道,常恚怒之。聖母或行理疾救人,或有所之詣,杜恚之愈甚,告官訟之,雲聖母奸妖,不理家務。官收聖母付獄,頃之,已從獄窗中飛去,眾望見之,轉高入雲中,留所著履一緉在窗下,自此升天,遠近立廟祠之,民所奉事,禱祈立效。常有一青鳥在祭所,人有失物者,乞問所在,青鳥即集盜物人之上,路不拾遺。歲月稍久,亦不復爾。至今海陵海中,不得為奸盜之事,大者即風波沒溺、虎狼殺之,小者即病傷也。
kǒng yuán
孔元
kǒng yuán zhě, cháng fú sōng zhī fú líng sōng shí, nián gèng shǎo zhuàng, yǐ yī bǎi qī shí yú suì. rén huò yǐn jiǔ, qǐng yuán zuò jiǔ lìng, yuán nǎi yǐ zhàng zhù dì dào lì, tóu xiàng xià, chí jiǔ dào yǐn, rén bù néng wèi zhī yě. nǎi yú shuǐ biān záo àn zuò yī xué, fāng zhàng yú, zhǐ qí jiān, duàn gǔ huò yī yuè liǎng yuè ér chū. hòu rù xī huá yuè dé dào yě.
孔元者,常服松脂茯苓松實,年更少壯,已一百七十餘歲。人或飲酒,請元作酒令,元乃以杖柱地倒立,頭向下,持酒倒飲,人不能為之也。乃於水邊鑿岸作一穴,方丈余,止其間,斷谷或一月兩月而出。後入西華岳得道也。
wáng liè
王烈
wáng liè, zì zhǎng xiū, hán dān rén. cháng fú huáng jīng bìng liàn qiān, nián èr bǎi sān shí bā suì, yǒu shǎo róng, dēng shān rú fēi. shǎo wèi shū shēng, jī shū yè yǔ zhī yóu, liè rù tài háng shān, wén shān liè shēng, wǎng shì zhī, shān duàn shù bǎi zhàng, yǒu qīng ní chū rú suǐ, qǔ tuán zhī, xū yú chéng shí, rú rè là zhī zhuàng, shí zhī wèi rú jīng mǐ, xiān jīng yún: shén xiān wǔ bǎi suì, zhé yī kāi, qí zhōng yǒu suǐ, dé fú zhī zhě, yǔ tiān dì qí bì.
王烈,字長休,邯鄲人。常服黃精並煉鉛,年二百三十八歲,有少容,登山如飛。少為書生,嵇叔夜與之游,烈入太行山,聞山裂聲,往視之,山斷數百丈,有青泥出如髓,取摶之,須臾成石,如熱臘之狀,食之味如粳米,仙經云:神仙五百歲,輒一開,其中有髓,得服之者,與天地齊畢。
shè zhèng
涉正
shè zhèng, zì xuán zhēn, bā dōng rén. shuō qín wáng shí shì rú mù qián, cháng bì mù, xíng yì bù kāi, dì zǐ shù shí nián mò jiàn qí kāi mù zhě, yǒu yī dì zǐ gù qǐng kāi zhī, zhèng nǎi wèi kāi mù, yǒu shēng rú pī lì, guāng rú diàn, dì zǐ jiē fú dì. lǐ bā bǎi hū wèi sì bǎi suì xiǎo ér yě.
涉正,字玄真,巴東人。說秦王時事如目前,常閉目,行亦不開,弟子數十年莫見其開目者,有一弟子固請開之,正乃為開目,有聲如霹靂,光如電,弟子皆匐地。李八百呼為四百歲小兒也。
jiāo xiān
焦先
jiāo xiān, zì xiào rán, hé dōng rén yě. hàn mò guān zhōng luàn, xiān shī jiā shǔ, dú cuàn yú hé zhǔ jiān, shí cǎo yǐn shuǐ, wú yī lǚ. shí tài yáng zhǎng zhū nán wàng jiàn zhī, wèi zhī wáng shì, yù qiǎn chuán bǔ qǔ, tóng jùn hóu wǔ yáng yǔ xiàn cǐ kuáng chī rén ěr, suì zhù qí jí, gěi lǐn rì wǔ shēng, rén jiē qīng yì zhī, rán qí xíng bù jiàn xié jìng, bì xún qiān mò, jí qí qiǎng shí, bù qǔ dà suì, jī bù gǒu shí, hán bù gǒu yī, měi chū, jiàn fù rén zé yǐn yì, xū zhì nǎi chū, zì zuò yī zhǎo niú lú, jìng sǎo qí zhōng, yíng mù wèi chuáng, ér cǎo rù qí shàng, zhì tiān hán shí, gòu huǒ yǐ zì zhì, shēn yín dú yǔ. tài hé qīng lóng zhōng, cháng chí yī zhàng nán dù, hé shuǐ fàn zhǎng zhé dú yún wèi kě yě, yóu shì rén pō yí bù kuáng, suǒ yán duō yàn qiān, wèi zhī yǐn zhě yě. nián bā shí jiǔ zhōng.
焦先,字孝然,河東人也。漢末關中亂,先失家屬,獨竄於河渚間,食草飲水,無衣履。時太陽長朱南望見之,謂之亡士,欲遣船捕取,同郡侯武陽語縣「此狂痴人耳」,遂注其籍,給廩日五升,人皆輕易之,然其行不踐邪逕,必循阡陌,及其搶拾,不取大穗,飢不苟食,寒不苟衣,每出,見婦人則隱翳,須至乃出,自作一爪牛廬,淨掃其中,營木為床,而草褥其上,至天寒時,搆火以自炙,呻吟獨語。太和青龍中,嘗持一杖南渡,河水泛漲輙獨雲未可也,由是人頗疑不狂,所言多驗僉,謂之隱者也。年八十九終。
sūn dēng
孫登
sūn dēng, zì gōng hé, jí jùn rén. wú jiā shǔ, yú jùn běi shān wèi tǔ kēng jū zhī, hǎo dú yì, fǔ yī xián qín, xìng wú huì nù. rén huò tóu zhū shuǐ zhōng, yù guān qí nù, dēng jì chū, biàn dà xiào. cháng zhù yí yáng shān, yǒu zuò tàn rén jiàn zhī, zhī fēi cháng rén, yǔ yǔ, dēng bù yīng. wén dì wén zhī, shǐ ruǎn jí wǎng guān, jì jiàn yǔ yǔ, yì bù yīng. jī kāng cóng zhī yóu sān nián, wèn qí suǒ tú, zhōng bù dá, kāng jiāng bié, wèi yuē: xiān shēng jìng wú yán hū? dēng nǎi yuē: zi shí huǒ hū? shēng ér yǒu guāng, ér bù yòng qí guāng, guǒ zài yú yòng guāng? rén shēng ér yǒu cái, ér bù yòng qí cái, guǒ zài yú yòng cái? gù yòng guāng zài hu dé xīn, suǒ yǐ bǎo qí tǐ yòng cái zài hu shí zhēn, suǒ yǐ quán qí shēng. jīn zi cái duō shí guǎ, nán hū miǎn yú jīn zhī shì yǐ! zi wú qiú hū? kāng bù néng yòng. hòu zuò yōu fèn shī yuē: xī cán liǔ xià, jīn kuì sūn dēng. jìng mò zhī qí suǒ zhōng.
孫登,字公和,汲郡人。無家屬,於郡北山為土坑居之,好讀易,撫一弦琴,性無恚怒。人或投諸水中,欲觀其怒,登既出,便大笑。嘗住宜陽山,有作炭人見之,知非常人,與語,登不應。文帝聞之,使阮籍往觀,既見與語,亦不應。嵇康從之游三年,問其所圖,終不答,康將別,謂曰:「先生竟無言乎?」登乃曰:「子識火乎?生而有光,而不用其光,果在於用光?人生而有才,而不用其才,果在於用才?故用光在乎得薪,所以保其體;用才在乎識貞,所以全其生。今子才多識寡,難乎免於今之世矣!子無求乎?」康不能用。後作幽憤詩曰:昔慚柳下,今愧孫登。竟莫知其所終。