zhì zhào yù shǐ: zhū hóu wáng huò yù tuī sī ēn fèn zǐ dì yì zhě, lìng gè tiáo shàng, zhèn qiě lín dìng qí hào míng.
制詔御史:「諸侯王或欲推私恩分子弟邑者,令各條上,朕且臨定其號名。」
tài shǐ gōng yuē: shèng zāi, tiān zǐ zhī dé! yī rén yǒu qìng, tiān xià lài zhī.
太史公曰:盛哉,天子之德!一人有慶,天下賴之。
biǎo lüè
(表略)
hàn shì zhī chū, jiǎo wǎng guò zhèng. yù dà běn zhī, xiān fēng tóng xìng. jiàn yuán yǐ hòu, fān hàn kè shèng. zhǔ fù shàng yán, tuī ēn xià lìng. zhǎng shā jì běi, zhōng shān zhào jìng. fēn yì guǎng fēng. zhèn zhèn zài yǒng. gǎn chéng yù wǔ, yè yè huī yìng. bǎi zú bù jiāng, yī rén yǒu qìng.
漢世之初,矯枉過正。欲大本枝,先封同姓。建元已後,籓翰克盛。主父上言,推恩下令。長沙濟北,中山趙敬。分邑廣封。振振在詠。扞城禦侮,曄曄輝映。百足不僵,一人有慶。