kè yǐn yóu tiān dú guó dào rén qiān xiāo guó huà gōng yíng líng rén fú lóu guó rén xú dēng zhōu zhěn nú zhào hóu tiān zhú hú rén jū dào lóng yáng xiàn shū shēng hóu zi guāng
客隱游 天毒國道人 騫霄國畫工 營陵人 扶婁國人 徐登 周眕奴 趙侯 天竺胡人 鞫道龍 陽羨書生 侯子光
kè yǐn yóu
客隱游
wèi ān lí wáng guān xiáng hú ér lè zhī, yuē: guǎ rén dé rú hú zhī fēi, shì tiān xià rú jiè yě. kè yǒu yǐn yóu zhě wén zhī, zuò mù hú ér xiàn wáng. wáng yuē: cǐ yǒu xíng wú yòng zhě yě. fū zuò wú yòng zhī qì, shì zhī jiān mín yě. zhào yǐn yóu, yù jiā xíng yān. yǐn yóu yuē: dài wáng zhī yǒu yòng zhī yòng, wèi wù wú yòng zhī yòng yě. jīn chén qǐng wèi dài wáng xiáng zhī. nǎi qǔ ér qí yān, suì fān rán fēi qù, mò zhī suǒ zhī yě. chū yì yuàn
魏安厘王觀翔鵠而樂之,曰:寡人得如鵠之飛,視天下如芥也。客有隱游者聞之,作木鵠而獻王。王曰:此有形無用者也。夫作無用之器,世之奸民也。召隱游,欲加刑焉。隱游曰:大王知有用之用,未悟無用之用也。今臣請為大王翔之。乃取而騎焉,遂翻然飛去,莫知所之也。(出《異苑》)
tiān dú guó dào rén
天毒國道人
yàn zhāo wáng qī nián, mù gǔ zhī guó lái cháo, zé shēn dú guó zhī yī míng yě. yǒu dào shù rén míng shī luó. wèn qí nián, yún: bǎi sì shí suì. hé xī chí píng, yún: fā qí guó wǔ nián, nǎi zhì yàn dōu. xǐ xuàn huò zhī shù. yú qí zhǐ duān, chū fú tú shí céng, gāo sān chǐ, nǎi zhū tiān shén xiān, qiǎo lì wù jué. liè chuáng gài gǔ wǔ, rào tǎ ér xíng, rén jiē zhǎng wǔ liù fēn, gē chàng zhī yīn, rú zhēn rén yǐ. shī luó pēn shuǐ wèi fēn wù, àn shù lǐ jiān. é ér fù chuī wèi jí fēng, fēn wù jiē zhǐ. yòu chuī zhǐ shàng fú tú, jiàn rù yún lǐ. yòu yú zuǒ ěr chū qīng lóng, yòu ěr chū bái hǔ. shǐ rù zhī shí, cái yī èr cùn, shāo zhì bā jiǔ chǐ. é ér fēng zhì yún qǐ, jí yǐ yī shǒu huī zhī, jí lóng hǔ jiē rù ěr zhōng. yòu zhāng kǒu xiàng rì, zé jiàn rén chéng yǔ gài, jià chī hú, zhí rù yú kǒu nèi. fù yǐ shǒu yì xiōng shàng, ér wén yī xiù zhī zhōng, hōng hōng léi shēng. gèng zhāng kǒu, zé xiàng jiàn yǔ gài chī hú, xiāng suí cóng kǒu zhōng ér chū. shī luó cháng zuò rì zhōng, jiàn jiàn jué qí xíng xiǎo, huò huà wèi lǎo sǒu, huò biàn wèi yīng ér, shū hū ér sǐ, xiāng qì yíng shì, shí yǒu qīng fēng lái, chuī zhī gēng shēng, rú xiàng zhī xíng. zhòu shù xuàn huò, shén guài wú qióng. chū wáng zǐ nián shí yí jì
燕昭王七年,沐骨之國來朝,則申毒國之一名也。有道術人名尸羅。問其年,云:百四十歲。荷錫持瓶,云:發其國五年,乃至燕都。喜炫惑之術。於其指端,出浮圖十層,高三尺,乃諸天神仙,巧麗物絕。列幢蓋鼓舞,繞塔而行,人皆長五六分,歌唱之音,如真人矣。尸羅噴水為氛霧,暗數裡間。俄而復吹為疾風,氛霧皆止。又吹指上浮圖,漸入雲里。又於左耳出青龍,右耳出白虎。始入之時,才一二寸,稍至八九尺。俄而風至雲起,即以一手揮之,即龍虎皆入耳中。又張口向日,則見人乘羽蓋,駕螭、鵠,直入於口內。復以手抑胸上,而聞衣袖之中,轟轟雷聲。更張口,則向見羽蓋、螭、鵠,相隨從口中而出。尸羅常坐日中,漸漸覺其形小,或化為老叟,或變為嬰兒,倏忽而死,香氣盈室,時有清風來,吹之更生,如向之形。咒術炫惑,神怪無窮。(出《王子年拾遺記》)
qiān xiāo guó huà gōng
騫霄國畫工
qín shǐ huáng yuán nián. qiān xiāo guó xiàn kè yù shàn huà gōng míng yì. shǐ hán dān qīng yǐ shù dì, jí chéng chī mèi jí guǐ guài qún wù zhī xiàng kè shí wèi bǎi shòu zhī xíng, máo fà wǎn ruò zhēn yǐ. jiē míng qí yì qián, jì yǐ nián yuè. gōng rén yǐ juàn huà dì. fāng cùn zhī nèi, xiě sì dú wǔ yuè liè guó zhī tú. yòu wèi lóng fèng, qiān zhù ruò fēi. jiē bù dé zuò mù, zuò bì fēi zǒu yě. shǐ huáng jiē yuē: kè huà zhī xíng, hé néng fēi zǒu. shǐ yǐ chún qī gè diǎn liǎng yù hǔ yī yǎn jīng, xún rì zé shī zhī, bù zhī hé suǒ zài. shān zé rén yún: jiàn èr bái hǔ, gè wú yī yǎn, xiāng suí ér xíng, máo sè xíng xiāng, yì yú cháng jiàn zhě. zhì míng nián, xī fāng xiàn liǎng bái hǔ, jiē wú yī yǎn. shǐ huáng fā kǎn shì zhī, yí shì xiān suǒ shī zhě, nǎi cì shā zhī, jiǎn qí yì qián, guǒ shì yuán nián suǒ kè yù hǔ yě. chū wáng zǐ nián shí yí jì
秦始皇元年。騫霄國獻刻玉善畫工名裔。使含丹青以漱地,即成魑魅及鬼怪群物之象;刻石為百獸之形,毛髮宛若真矣。皆銘其臆前,記以年月。工人以絹畫地。方寸之內,寫四瀆五嶽列國之圖。又為龍鳳,騫翥若飛。皆不得作目,作必飛走也。始皇嗟曰:刻畫之形,何能飛走。使以淳漆各點兩玉虎一眼睛,旬日則失之,不知何所在。山澤人云:見二白虎,各無一眼,相隨而行,毛色形相,異於常見者。至明年,西方獻兩白虎,皆無一眼。始皇發檻視之,疑是先所失者,乃刺殺之,檢其臆前,果是元年所刻玉虎也。(出《王子年拾遺記》)
yíng líng rén
營陵人
hàn běi hǎi yíng líng yǒu dào rén, néng lìng rén yǔ yǐ sǐ rén xiāng jiàn. qí tóng jùn, fù sǐ yǐ shù nián, wén ér wǎng jiàn zhī yuē: yuàn lìng wǒ yī jiàn wáng fù, sǐ bù hèn yǐ. dào rén yuē: qīng kě wǎng jiàn zhī. ruò wén gǔ shēng, jí chū wù liú. nǎi yǔ qí xiāng jiàn zhī shù. yú shì yǔ fù yán yǔ bēi xǐ, ēn qíng rú shēng. liáng jiǔ, wén gǔ shēng, hèn hèn bù néng dé wǎng. dāng chū hù shí, yǎn hū qí yī qún hù jiān, chè jué ér qù. zhì hòu suì yú, cǐ rén shēn wáng. shì jiā zàng zhī, kāi zhǒng, jiàn fù guān gài xià yǒu yī jū. chū sōu shén jì
漢北海營陵有道人,能令人與已死人相見。其同郡,婦死已數年,聞而往見之曰:願令我一見亡婦,死不恨矣。道人曰:卿可往見之。若聞鼓聲,即出勿留。乃語其相見之術。於是與婦言語悲喜,恩情如生。良久,聞鼓聲,恨恨不能得往。當出戶時,奄忽其衣裙戶間,掣絕而去。至後歲余,此人身亡。室家葬之,開冢,見婦棺蓋下有衣裾。(出《搜神記》)
fú lóu guó rén
扶婁國人
nán chuí yǒu fú lóu zhī guó. qí rén shàn néng jī qiǎo biàn huà, yì xíng gǎi fú, dà zé xìng yún wù, xiǎo zé rù xiān háo. zhuì jīn yù máo yǔ wèi yī fú. néng tǔ yún pēn huǒ, gǔ fù zé rú léi tíng zhī shēng. huò wèi jù xiàng shī zi lóng shé quǎn mǎ zhī zhuàng. huò wèi hǔ kǒu zhōng shēng rén, huò yú zhǎng zhōng bèi bǎi shòu zhī lè, wǎn zhuǎn qū qǔ yú zhǐ jiān. rén xíng huò zhǎng shù fēn, huò fù shù cùn, shén guài shū hū, xuàn xuàn yuán zuò jiā. jù míng chāo běn gǎi. lì yú shí. lè fǔ jiē chuán cǐ jì, zhì mò mò yuán zuò sòng. jù míng chāo běn gǎi. yóu xué yān, dé cū dé jīng, dài dài bù jué, nǎi sú wèi zhī pó hóu jì, zé fú lóu zhī yīn é ěr. chū shí yí jì
南垂有扶婁之國。其人善能機巧變化,易形改服,大則興雲霧,小則入纖毫。綴金玉毛羽為衣服。能吐雲噴火,鼓腹則如雷霆之聲。或為巨象、獅子、龍、蛇、犬、馬之狀。或為虎口中生人,或於掌中備百獸之樂,宛轉屈曲於指間。人形或長數分,或複數寸,神怪倏忽,炫(炫原作佳。據明抄本改。)麗於時。樂府皆傳此伎,至末(末原作宋。據明抄本改。)猶學焉,得粗得精,代代不絕,乃俗謂之婆侯伎,則扶婁之音訛耳。(出《拾遺記》)
xú dēng
徐登
mǐn zhōng yǒu xú dēng zhě, nǚ zǐ huà wèi zhàng fū. yǔ dōng yáng zhào bìng shàn fāng shù. shí zāo bīng luàn, xiāng yù yú xī, gè jīn qí suǒ néng. dēng xiān jìn xī shuǐ wèi bù liú, cì jìn kū liǔ wèi shēng tí. èr rén xiāng shì ér xiào. dēng nián zhǎng, shī shì zhī. hòu dēng shēn gù, dōng rù zhǎng ān. bǎi xìng wèi zhī xiào ér bù yīng, wū yì bù sǔn. yòu cháng lín shuǐ qiú dù, chuán rén bù xǔ. nǎi zhāng gài zuò zhōng, zhǎng xiào hū fēng, luàn liú ér jì. yú shì bǎi xìng jìng fú, cóng zhě rú guī. zhǎng ān lìng è ér shā zhī. mín lì cí yú yǒng níng, ér wén ruì bù néng rù. chū shuǐ jīng
閩中有徐登者,女子化為丈夫。與東陽趙 並善方術。時遭兵亂,相遇於溪,各矜其所能。登先禁溪水為不流, 次禁枯柳為生稊。二人相視而笑。登年長,師事之。後登身故,東入長安。百姓未知笑而不應,屋亦不損。又嘗臨水求渡,船人不許。乃張蓋坐中,長嘯呼風,亂流而濟。於是百姓敬服,從者如歸。長安令惡而殺之。民立祠於永寧,而蚊蚋不能入。(出《水經》)
zhōu zhěn nú
周眕奴
wèi shí, xún yáng xiàn běi shān zhōng mán rén, yǒu shù, néng shǐ rén huà zuò hǔ. máo sè zhǎo shēn xī rú zhēn hǔ. xiāng rén zhōu zhěn yǒu yī nú, shǐ rù shān fá xīn. nú yǒu fù jí mèi, yì yǔ jù xíng. jì zhì shān, nú yǔ èr rén yún: rǔ qiě shàng gāo shù qù, wǒ yù yǒu suǒ wèi. rú qí yán. jì ér rù cǎo, xū yú, yī dà huáng bān hǔ cóng cǎo shān, fèn yuè xiāo hǒu, shén wèi kě wèi. èr rén dà bù. liáng jiǔ hái cǎo zhōng, shǎo shí fù hái wèi rén, yǔ èr rén: guī jiā shèn wù dào. hòu suì xiàng děng bèi shuō zhī. zhōu xún fù zhī, nǎi yǐ chún jiǔ yǐn zhī, lìng shú zuì. shǐ rén jiě qí yī fú, nǎi shēn tǐ shì shì xiáng shì, le wú yì. wéi yú jì fā zhōng de yī zhǐ, huà zuò hǔ, hǔ biān yǒu fú, zhōu mì qǔ lù zhī. nú jì huàn xǐng, wèn zhī. jiàn shì yǐ lù, suì jù shuō běn mò, yún: xiān cháng yú mán zhōng gào dí, yǒu yī mán shī yún yǒu cǐ fú, yǐ sān chǐ bù, yī dòu mǐ, yī zhī jī, yī dǒu jiǔ, shòu dé cǐ fǎ. chū míng xiáng jì
魏時,尋陽縣北山中蠻人,有術,能使人化作虎。毛色爪身悉如真虎。鄉人周眕有一奴,使入山伐薪。奴有婦及妹,亦與俱行。既至山,奴語二人云:汝且上高樹去,我欲有所為。如其言。既而入草,須臾,一大黃斑虎從草山,奮越哮吼,甚為可畏。二人大怖。良久還草中,少時復還為人,語二人:歸家慎勿道。後遂向等輩說之。周尋復之,乃以醇酒飲之,令熟醉。使人解其衣服,乃身體事事祥視,了無異。唯於髻發中得一紙,畫作虎,虎邊有符,周密取錄之。奴既喚醒,問之。見事已露,遂具說本末,云:先嘗於蠻中告糴,有一蠻師雲有此符,以三尺布,一斗米,一隻雞,一斗酒,受得此法。(出《冥祥記》)
zhào hóu
趙侯
jìn zhào hóu shǎo hǎo zhū shù, zī xíng cuì lòu, zhǎng bù mǎn shù chǐ. yǐ pén shèng shuǐ zuò jìn, yú lóng lì jiàn. hóu yǒu bái mǐ, wèi shǔ suǒ dào. nǎi pī fà chí dāo, huà zuò dì yù, sì miàn wèi mén. xiàng dōng xiào, qún shǔ jù dào. zhòu zhī yuē: fán fēi dàn zhě guò qù, dào zhě lìng zhǐ. zhǐ zhě shí yú, pōu fù kàn zāng, yǒu mǐ zài yān. céng tú xiǎn xū jī, yīn yǎng tóu wēi yín, shuāng jī zì zhì. rén yǒu xiào qí xíng róng zhě, biàn yáng shè, yǐ jiǔ bēi xiàng rì, yì yuàn rì zuò kǒu. jí yǎn bí bù tuō, réng jī sǎng xiè guò. zháo dì bù jǔ. yǒng kāng yǒu qí shí shān, shān shàng yǒu shí rén qí shí mǎ, hóu yǐ yìn zhǐ zhī, rén mǎ yī shí luò shǒu, jīn yóu zài shān xià. chū yì yuàn
晉趙侯少好諸術,姿形悴陋,長不滿數尺。以盆盛水作禁,魚龍立見。侯有白米,為鼠所盜。乃披髮持刀,畫作地獄,四面為門。向東嘯,群鼠俱到。咒之曰:凡非啖者過去,盜者令止。止者十餘,剖腹看髒,有米在焉。曾徒跣須屐,因仰頭微吟,雙屐自至。人有笑其形容者,便陽設,以酒杯向日,(《異苑》日作口。)即掩鼻不脫,仍稽顙謝過。着地不舉。永康有騎石山,山上有石人騎石馬,侯以印指之,人馬一時落首,今猶在山下。(出《異苑》)
tiān zhú hú rén
天竺胡人
jìn yǒng jiā zhōng, yǒu tiān zhú hú rén lái dù jiāng nán. yǒu huàn shù, néng duàn shé tǔ huǒ, suǒ zài rén shì jù guān. jiāng duàn shé, xiān tǔ yǐ shì zhòng. rán hòu dāo jié, xuè liú fù dì. nǎi shāo qǔ zhì qì zhōng, chuán yǐ shì rén. shì zhī, shé bàn yóu zài. jì ér hái qǔ, hé xù zhī, yǒu qǐng rú gù, bù zhī qí shí duàn fǒu yě. cháng qǔ juàn bù yǔ rén gè zhí yī tóu, zhōng duàn zhī. yǐ ér qǔ liǎng duàn, hé zhù zhī, juàn bù hái lián xù, gù yī tǐ yě. yòu qǔ shū zhǐ jí shéng lǚ zhī shǔ, tóu huǒ zhōng, zhòng gòng shì zhī, jiàn qí shāo ruò le jǐn. nǎi bō huī, jǔ ér chū zhī, gù xiàng wù yě. chū fǎ yuàn zhū lín
晉永嘉中,有天竺胡人來渡江南。有幻術,能斷舌吐火,所在人士聚觀。將斷舌,先吐以示眾。然後刀截,血流覆地。乃燒取置器中,傳以示人。視之,舌半猶在。既而還取,合續之,有頃如故,不知其實斷否也。嘗取絹布與人各執一頭,中斷之。已而取兩段,合祝之,絹布還連續,故一體也。又取書紙及繩縷之屬,投火中,眾共視之,見其燒爇了盡。乃撥灰,舉而出之,故向物也。(出《法苑珠林》)
jū dào lóng
鞫道龍
gě hóng yún: yú shǎo suǒ zhī yǒu jū dào lóng, shàn wèi huàn shù. xiàng yú shuō gǔ shí shì. yǒu dōng hǎi rén huáng gōng, shǎo shí néng chéng lóng yù hǔ, pèi chì chì yuán zuò bù. jù míng chāo běn xǔ běn gǎi. jīn wèi dāo, yǐ jiàng zēng shù fà. lì xìng yún wù, zuò chéng shān hé. jí shuāi lǎo, qì lì léi bèi, yǐn jiǔ guò dù, bù néng xíng qí shù. qín mò, yǒu bái hǔ jiàn yú dōng hǎi, huáng gōng yǐ chì dāo yàn zhī, shù jì bù xíng, wèi hǔ suǒ shā. sān fǔ rén sú yòng yǐ wèi xì, hàn cháo yì qǔ yǐ wèi jiǎo dǐ zhī xì yān. chū xī jīng zá jì
葛洪云:余少所知有鞫道龍,善為幻術。向余說古時事。有東海人黃公,少時能乘龍御虎,佩赤(赤原作步。據明抄本、許本改。)金為刀,以絳繒束髮。立興雲霧,坐成山河。及衰老,氣力羸憊,飲酒過度,不能行其術。秦末,有白虎見於東海,黃公以赤刀厭之,術既不行,為虎所殺。三輔人俗用以為戲,漢朝亦取以為角牴之戲焉。(出《西京雜記》)
yáng xiàn shū shēng
陽羨書生
dōng jìn yáng xiàn xǔ yàn yú suī ān shān xíng, yù yī shū shēng, nián shí qī bā, wò lù cè, yún: jiǎo tòng, qiú jì yàn é lóng zhōng. yàn yǐ wèi xì yán, shū shēng biàn rù lóng. lóng yì bù gēng guǎng, shū shēng yì bù gēng xiǎo. wǎn rán yǔ shuāng é bìng zuò, é yì bù jīng. yàn fù lóng ér qù, dōu bù jué zhòng. qián xī shù xià, shū shēng nǎi chū lóng. wèi yàn yuē: yù wèi jūn báo shè. yàn yuē: shén shàn. nǎi yú kǒu zhōng tǔ yī tóng pán lián zi, lián zi zhōng jù zhū zhuàn xiáo, hǎi lù zhēn xiū fāng zhàng, qí qì mǐn jiē shì tóng wù, qì wèi fāng měi, shì suǒ hǎn jiàn. jiǔ shù xíng, nǎi wèi yàn yuē: xiàng jiāng yī fù rén zì suí, jīn yù zàn yào zhī. yàn yuē: shén shàn. yòu yú kǒu zhōng tǔ chū yī nǚ zǐ, nián kě shí wǔ liù, yī fú qǐ lì, róng mào jué lún, gòng zuò yàn. é ér shū shēng zuì wò. cǐ nǚ wèi yàn yuē: suī yǔ shū shēng jié hǎo, hǎo yuán zuò qī. jù míng chāo běn gǎi. ér shí huái wài xīn, xiàng yì qiè jiāng yī nán zǐ tóng lái, shū shēng jì mián, zàn huàn zhī, yuàn jūn wù yán. yàn yuē: shén shàn. nǚ rén yú kǒu zhōng tǔ chū yī nán zǐ, nián kě èr shí sān sì, yì yǐng wù kě ài, réng yǔ yàn xù hán wēn. shū shēng wò yù jué, nǚ zǐ tǔ yī jǐn xíng zhàng, shū shēng réng liú nǚ zǐ gòng wò. nán zǐ wèi yàn yuē: cǐ nǚ zǐ suī yǒu qíng, xīn yì bù jǐn, xiàng fù qiè jiāng nǚ rén tóng háng, jīn yù zàn jiàn zhī, yuàn jūn wù xiè yán. yàn yuē: shàn. nán zǐ yòu yú kǒu zhōng tǔ yī nǚ zǐ, nián èr shí xǔ, gòng yàn zhuó. xì diào shén jiǔ, wén shū shēng dòng shēng, nán yuē: èr rén mián yǐ jué. yīn qǔ suǒ tǔ nǚ zǐ, hái nèi kǒu zhōng. xū yú, shū shēng chù nǚ zǐ nǎi chū, wèi yàn yuē: shū shēng yù qǐ. gèng tūn xiàng nán zǐ, dú duì yàn zuò. shū shēng rán hòu wèi yàn yuē: zàn mián suì jiǔ, jū dú zuò, dāng yì yì yé. rì yǐ wǎn, biàn yǔ jūn bié. hái fù tūn cǐ nǚ zǐ, zhū tóng qì xī nèi kǒu zhōng. liú dà tóng pán, kě guǎng èr chǐ yú. yǔ yàn bié yuē: wú cǐ jí jūn, yǔ jūn xiāng yì yě. dà yuán zhōng, yàn wèi lán tái lìng shǐ, yǐ pán xiǎng shì zhōng zhāng sàn, sàn kàn qí tí, yún shì hàn yǒng píng sān nián suǒ zuò yě. chū xù qí xié jì
東晉陽羨許彥於綏安山行,遇一書生,年十七八,臥路側,云:腳痛,求寄彥鵝籠中。彥以為戲言,書生便入籠。籠亦不更廣,書生亦不更小。宛然與雙鵝並坐,鵝亦不驚。彥負籠而去,都不覺重。前息樹下,書生乃出籠。謂彥曰:欲為君薄設。彥曰:甚善。乃於口中吐一銅盤奩子,奩子中具諸饌殽,海陸珍羞方丈,其器皿皆是銅物,氣味芳美,世所罕見。酒數行,乃謂彥曰:向將一婦人自隨,今欲暫要之。彥曰:甚善。又於口中吐出一女子,年可十五六,衣服綺麗,容貌絕倫,共坐宴。俄而書生醉臥。此女謂彥曰:雖與書生結好,(好原作妻。據明抄本改。)而實懷外心,向亦竊將一男子同來,書生既眠,暫喚之,願君勿言。彥曰:甚善。女人於口中吐出一男子,年可二十三四,亦穎悟可愛,仍與彥敘寒溫。書生臥欲覺,女子吐一錦行幛,書生仍留女子共臥。男子謂彥曰:此女子雖有情,心亦不盡,向復竊將女人同行,今欲暫見之,願君勿泄言。彥曰:善。男子又於口中吐一女子,年二十許,共宴酌。戲調甚久,聞書生動聲,男曰:二人眠已覺。因取所吐女子,還內口中。須臾,書生處女子乃出,謂彥曰:書生欲起。更吞向男子,獨對彥坐。書生然後謂彥曰:暫眠遂久,居獨坐,當悒悒耶。日已晚,便與君別。還復吞此女子,諸銅器悉內口中。留大銅盤,可廣二尺余。與彥別曰:無此藉君,與君相憶也。大元中,彥為蘭台令史,以盤餉侍中張散,散看其題,雲是漢永平三年所作也。(出《續齊諧記》)
hóu zi guāng
侯子光
ān dìng rén hóu zi guāng, ruò guàn měi zī yí. zì chēng fú tài zǐ, cóng dà qín guó lái, dāng wáng xiǎo qín guó. yì xìng míng wèi lǐ shì, yī yōng míng chāo běn yōng zuò hù. yuán chì méi jiā. pō jiàn qí yāo guài, shì wēi yǒu yàn. chì méi xìn zhī, qī yǐ èr nǚ. zhuǎn xiāng shàn huò, jīng zhào fán suī zhú lóng jǐn míng chāo běn jǐn zuò yán. chén xiè lè děng, zhòng jù shù qiān yú dù yáng shān, chēng dà huáng dì. gǎi yuán lóng xìng, lì guān shǔ. dà jiāng jūn zhèn xī shí guǎng zhǎn píng zhī, zi guāng jǐng wú xuè, shí yú rì miàn sè rú shēng. chū lù yì jì
安定人侯子光,弱冠美姿儀。自稱佛太子,從大秦國來,當王小秦國。易姓名為李氏,依鄘(明抄本鄘作鄠。)爰赤眉家。頗見其妖怪,事微有驗。赤眉信之,妻以二女。轉相扇惑,京兆樊綏、竺龍、謹(明抄本謹作嚴。)諶、謝樂等,眾聚數千於杜陽山,稱大皇帝。改元龍興,立官屬。大將軍鎮西石廣斬平之,子光頸無血,十餘日面色如生。(出《錄異記》)