xiù chán shī yì fú shén dǐng guǎng líng dà shī hé hé kōng rú chán shī sēng xiē ā zú shī jiàn shī cóng jiàn
秀禪師 義福 神鼎 廣陵大師 和和 空如禪師 僧些 阿足師 鑒師 從諫
xiù chán shī
秀禪師
luò dōu tiān gōng sì yǒu xiù chán shī zhě, sú xìng lǐ, biàn zhōu chén liú rén. xí chán jīng kǔ. chū zhì jīng zhōu, hòu yí cǐ sì. shēn wèi wǔ tài hòu suǒ jìng lǐ. xuán jiàn mò shí, zhōng ruò fú qì. zhǎng ān zhōng rù jīng, zhù zī shèng sì. hū jiè chán yuàn dì zǐ miè dēng zhú, dì zǐ liú zhǎng míng dēng, yì lìng miè zhī. yīn shuō: huǒ zāi nán cè, bù kě bù bèi. cháng yǒu sì jiā bù bèi huǒ zhú, fó diàn bèi zāi yòu yǒu yī sì zhōng lóu zāo huǒ, yī sì jīng cáng fén ruò, shū kě tòng xī. sì zhòng bù zhī qí yì. zhì yè shī huǒ, guǒ fén fó diàn zhōng lóu, jí jīng cáng sān suǒ. táng xuán zōng zài fān shí, cháng yǔ zhū wáng jù yì zuò lǐ, liú shī yī dí. xuán zōng chū hòu, xiù zhào dì zǐ yuē: jǐn zhǎng cǐ, hòu yǒu yào shí, dāng xiàn shàng yě. jí xuán zōng dēng jí, dá mó děng fāng wù qí yán, qǔ dí yǐ jìn. xiù shī nián bǎi suì, zú yú cǐ sì, yì yú lóng mén shān, dào sú bēn fù shù qiān rén, yàn guó gōng zhāng shuō wèi qí bēi wén. chū xī jīng jì
洛都天宮寺有秀禪師者,俗姓李,汴州陳留人。習禪精苦。初至荊州,後移此寺。深為武太后所敬禮。玄鑒默識,中若符契。長安中入京,住資聖寺。忽戒禪院弟子滅燈燭,弟子留長明燈,亦令滅之。因說:「火災難測,不可不備。嘗有寺家不備火燭,佛殿被災;又有一寺鐘樓遭火,一寺經藏焚爇,殊可痛惜。」寺眾不知其意。至夜失火,果焚佛殿鐘樓,及經藏三所。唐玄宗在藩時,常與諸王俱詣作禮,留施一笛。玄宗出後,秀召弟子曰:「謹掌此,後有要時,當獻上也。」及玄宗登極,達摩等方悟其言,取笛以進。秀師年百歲,卒於此寺,瘞於龍門山,道俗奔赴數千人,燕國公張說為其碑文。(出《西京記》)
yì fú
義福
táng kāi yuán zhōng, yǒu sēng yì fú zhě, shàng dǎng rén yě. fàn xíng jīng xiū, xiāng hǎo duān jié, jìn shēn shì shù, xī rán guī yī. cháng cóng jià wǎng dōng dōu, suǒ lì jùn xiàn, rén jiē qīng xiàng, shàn shī jù wàn, jiē wěi zhī ér qù. hū yī dàn, zhào qí xué tú, gào jǐ jiāng zhōng. bīng bù shì jùn zhāng jūn zhōng shū shì láng yán tǐng zhī xíng bù shì láng fáng guǎn lǐ bù shì láng wéi zhì, cháng suǒ lǐ yè. shì rì yì tóng zào yān. yì fú nǎi shēng zuò. wèi mén tú yǎn fǎ. nǎi yuē: wú méi yú shì rì, dāng yǐ jué bié ěr. jiǔ zhī, zhāng wèi fáng yuē: mǒu sù suì ěr jīn dān, ěr lái wèi cháng lín sàng. yán qì, zhāng suì qián qù. yì fú hū wèi fáng yuē: mǒu yǔ zhāng gōng yóu yǒu shù nián yǐ, zhāng yǒu fēi cháng zhī jiù, míng jié jiē kuī. xiàng lái ruò zhōng fǎ huì, zú yǐ miǎn nán, xī zāi! nǎi xié fáng zhī shǒu yuē: bì wèi zhōng xìng míng chén, gōng qí miǎn zhī. yán qì ér zhōng. jí lù shān zhī luàn, zhāng jūn xiàn zéi tíng, shòu wěi shǔ. fáng guǎn zàn liǎng cháo, jìng lì dà jié. chū míng huáng zá lù
唐開元中,有僧義福者,上黨人也。梵行精修,相好端潔,縉紳士庶,翕然歸依。嘗從駕往東都,所歷郡縣,人皆傾向,擅施巨萬,皆委之而去。忽一旦,召其學徒,告己將終。兵部侍郡張均、中書侍郎嚴挺之、刑部侍郎房琯、禮部侍郎韋陟,常所禮謁。是日亦同造焉。義福乃升座。為門徒演法。乃曰:「吾沒於是日,當以訣別耳。」久之,張謂房曰:「某宿歲餌金丹,爾來未嘗臨喪。」言訖,張遂潛去。義福忽謂房曰:「某與張公游有數年矣,張有非常之咎,名節皆虧。向來若終法會,足以免難,惜哉!」乃攜房之手曰:「必為中興名臣,公其勉之。」言訖而終。及祿山之亂,張均陷賊庭,授偽署。房琯贊兩朝,竟立大節。(出《明皇雜錄》)
shén dǐng
神鼎
táng shén dǐng shī bù kěn tì tóu, shí jiàng yī dòu. měi xún mén qǐ wù, dé cū bù pò yī yì zhe, dé xì jǐn luó qǐ yì zhe. yú lì zhēn shī zuò qián tīng, wèn zhēn shī yuē: wàn wù dìng fǒu? zhēn yuē: dìng. dǐng yuē: dū lí yán ruò dìng, hé yīn gāo àn wèi gǔ, shēn gǔ wèi líng yǒu sǐ jí shēng, yǒu shēng jí sǐ wàn wù xiāng jiū, liù dào lún huí hé dé wèi dìng yé? zhēn yuē: wàn wù bù dìng. dǐng yuē: ruò bù dìng, hé bù huàn tiān wèi dì, huàn dì wèi tiān huàn yuè wèi xīng, huàn xīng wèi yuè hé dé wèi bù dìng? zhēn wú yǐ yīng zhī. shí zhāng wén chéng jiàn zhī, wèi yuē: guān fǎ shī jí shì pú sà xíng rén yě. dǐng yuē: pú sà dé zhī bù xǐ, shī zhī bù bēi dǎ zhī bù nù, mà zhī bù chēn cǐ nǎi pú sà xíng yě. dǐng jīn qǐ dé jí xǐ, bù dé jí bēi dǎ zhī jí nù, mà zhī jí chēn yǐ cǐ lùn zhī, qù pú sà yuǎn yǐ. chū cháo yě qiān zài
唐神鼎師不肯剃頭,食醬一郖。每巡門乞物,得粗布破衣亦著,得細錦羅綺亦著。於利真師座前聽,問真師曰:「萬物定否?」真曰:「定。」鼎曰:「闍梨言若定,何因高岸為谷,深谷為陵;有死即生,有生即死;萬物相糾,六道輪迴;何得為定耶?」真曰:「萬物不定。」鼎曰:「若不定,何不喚天為地,喚地為天;喚月為星,喚星為月;何得為不定?」真無以應之。時張文成見之,謂曰:「觀法師即是菩薩行人也。」鼎曰:「菩薩得之不喜,失之不悲;打之不怒,罵之不嗔;此乃菩薩行也。鼎今乞得即喜,不得即悲;打之即怒,罵之即嗔;以此論之,去菩薩遠矣。」(出《朝野僉載》)
guǎng líng dà shī
廣陵大師
táng zhēn yuán zhōng, yǒu yī sēng kè yú guǎng líng, wáng qí míng, zì hào dà shī. guǎng líng rén yīn yǐ dà shī hū zhī. dà shī zhì shén lòu, hǎo yǐ jiǔ ròu wèi shí, cháng yǐ suì qiú, shèng shǔ bù tuō, yóu shì zǎo jǐ jù qí shàng. qiáo jū xiào gǎn sì, dú zhǐ yī shì, měi xī hé fēi ér qǐn, lǜ wèi cháng yǐ. xìng kuáng bèi, hǎo tú quǎn zhì, rì yǔ guǎng líng shào nián dòu ōu, huò zuì wò dào bàng. guǎng líng rén jù jù yuán zuò jù, jù míng chāo běn chén xiào běn gǎi yǐ cǐ è zhī. yǒu yī shào nián, yǐ lì wén. cháng yī rì, shào nián yǔ rén duì bó. dà shī dà nù. yǐ shǒu jī qí bó jú jǐn suì. shào nián yuē: dāi ér, hé gǎn nì zhuàng shì yé? dà shī qiě mà ér tuò qí miàn, yú shì yǔ shào nián dòu jī, ér guān zhě qiān shù. shào nián zú bù shèng, jìng dùn qù. zì shì guǎng líng rén wèi dà shī yǒu shén lì, dà shī yì zì fù qí lì, wǎng wǎng piāo duó shì zhōng jīn qián yī wù. shì rén jiē dàn qí yǒng, mò gǎn jù. hòu yǒu lǎo sēng zhào dà shī zhì yuē: sēng dāng sǐ xīn fèng jiè. nài hé shí jiǔ shí, shā quǎn zhì, piāo duó shì rén qián wù, yòu yǔ shào nián tóng ōu jī, qǐ sēng rén zhī dào yé? yī dàn lì zhí yǐ wén guān, rǔ bù xiū tiān yé? dà shī nù mà yuē: yíng ruì tú shì shān xīng ěr, ān néng rú lóng hè zhī xīn zāi? rán zé wú dào yì fēi rǔ suǒ zhī yě. qiě wǒ qīng qí zhōng ér hùn qí wài zhě, qǐ ruò rǔ chuò chuò wú dà dù hū? lǎo sēng zú bù néng qū qí cí. hòu yī rì, dà shī zì wài lái guī, jì rù shì, bì hù. yǒu yú mén xì shì zhě, dà shī zuò yú xí, yǒu qí guāng, zì méi duān fā, huǎng rán zhào yī shì. guān zhě qí zhī, jù gào qún sēng. qún sēng lái, jiàn dà shī méi duān zhī guāng xiāng, zhǐ yǔ yuē: wú wén fú zhī méi yǒu bái háo xiāng guāng, jīn dà shī yǒu zhī, guǒ fú yǐ. suì xiāng shuài ér bài. zhì míng rì qīng dàn, qún sēng jù jí yú tíng, hòu yè guǎng líng dà shī. bǐ jí kāi hù, ér guǎng líng dà shī yǐ wáng qù yǐ. qún sēng yì yì qí shì, yīn hào dà shī wèi dà shī fú yān. chū xuān shì zhì
唐貞元中,有一僧客於廣陵,亡其名,自號大師。廣陵人因以大師呼之。大師質甚陋,好以酒肉為食,常以穗裘,盛暑不脫,由是蚤蟣聚其上。僑居孝感寺,獨止一室,每夕闔扉而寢,率為常矣。性狂悖,好屠犬彘,日與廣陵少年鬥毆,或醉臥道傍。廣陵人俱(俱原作懼,據明抄本、陳校本改)以此惡之。有一少年,以力聞。常一日,少年與人對博。大師大怒。以手擊其博局盡碎。少年曰:「呆兒,何敢逆壯士耶?」大師且罵而唾其面,於是與少年斗擊,而觀者千數。少年卒不勝,竟遁去。自是廣陵人謂大師有神力,大師亦自負其力,往往剽奪市中金錢衣物。市人皆憚其勇,莫敢拒。後有老僧召大師至曰:「僧當死心奉戒。奈何食酒食,殺犬彘,剽奪市人錢物,又與少年同毆擊,豈僧人之道耶?一旦吏執以聞官,汝不羞天耶?」大師怒罵曰:「蠅蚋徒嗜膻腥耳,安能如龍鶴之心哉?然則吾道亦非汝所知也。且我清其中而混其外者,豈若汝齪齪無大度乎?」老僧卒不能屈其詞。後一日,大師自外來歸,既入室,閉戶。有於門隙視者,大師坐於席,有奇光,自眉端發,晃然照一室。觀者奇之,具告群僧。群僧來,見大師眉端之光相,指語曰:「吾聞佛之眉有白毫相光,今大師有之,果佛矣。」遂相率而拜。至明日清旦,群僧俱集於庭,候謁廣陵大師。比及開戶,而廣陵大師已亡去矣。群僧益異其事,因號大師為大師佛焉。(出《宣室志》)
hé hé
和和
táng dài guó gōng zhǔ shì xíng yáng zhèng wàn jūn, shù nián wú zi. shí yǒu sēng hé hé zhě, rú kuáng rú yú, zhòng hào wèi shèng. yán shì duō zhōng. zhù dà ān sì, xiū yíng diàn gé. hé hé cháng zhì gōng zhǔ jiā, wàn jūn qǐng yuē: wú wú sì, yuàn dé yī zi, wéi shī jiàng ēn, kě dé hū? shī yuē: yí wǒ sān qiān pǐ juàn, zhǔ dāng dàn liǎng nán. jūn rú yán shī zhī. hé hé qǔ juàn fù sì, yún xiū gōng dé. nǎi wèi jūn yuē: zhǔ yǒu shēn yǐ, wú lìng èr tiān rén xià, wèi gōng zhǔ zuò ér. yòu yuē: gōng zhǔ fù xiǎo, néng bìng shēn èr nán hū? wú dāng shǐ tóng nián ér qián hòu ěr. gōng zhǔ suì shēn, nián chū suì zhōng, gè dàn yī zi. zhǎng yuē qián yào. shǎo yuē huì míng. jiē měi zhàng fū, bó tōng yǒu shí yān. chū jì wén lù
唐代國公主適滎陽鄭萬鈞,數年無子。時有僧和和者,如狂如愚,眾號為聖。言事多中。住大安寺,修營殿閣。和和常至公主家,萬鈞請曰:「吾無嗣,願得一子,惟師降恩,可得乎?」師曰:「遺我三千疋絹,主當誕兩男。」鈞如言施之。和和取絹付寺,雲修功德。乃謂鈞曰:「主有娠矣,吾令二天人下,為公主作兒。」又曰:「公主腹小,能並娠二男乎?吾當使同年而前後耳。」公主遂娠,年初歲終,各誕一子。長曰潛耀。少曰晦明。皆美丈夫,博通有識焉。(出《紀聞錄》)
kōng rú chán shī
空如禪師
kōng rú chán shī zhě, bù zhī hé xǔ rén yě. shǎo mù xiū dào, fù mǔ yì hūn, yǐ dāo gē qí shì, nǎi zhǐ. hòu chéng dīng, zhēng yōng kè, suì yǐ má là guǒ bì, yǐ huǒ ruò zhī, chéng fèi jí. rù lù hún shān, zuò lán ruò. hǔ bù bào. shān zhōng ǒu jiàn yě zhū yǔ hǔ dòu, yǐ lí zhàng huī zhī yuē: tán yuè bù xū xiāng zhēng. jí fēn sǎn. rén jiē jìng zhī, wú gǎn ái zhě. chū cháo yě qiān zài
空如禪師者,不知何許人也。少慕修道,父母抑婚,以刀割其勢,乃止。後成丁,徵庸課,遂以麻蠟裹臂,以火爇之,成廢疾。入陸渾山,坐蘭若。虎不暴。山中偶見野豬與虎鬥,以藜杖揮之曰:「檀越不須相爭。」即分散。人皆敬之,無敢騃者。(出《朝野僉載》)
sēng xiē
僧些
táng zhēn yuán chū, jīng zhōu yǒu kuáng sēng, xiē qí míng zhě, shàn gē hé mǎn zi. cháng yù wǔ bó chéng zuì, yú tú zhōng rǔ zhī, lìng gē. sēng jí fā shēng, qí cí jiē chén wǔ bó cóng qián yǐn tè yě. wǔ bó jīng ér zì huǐ. chū yǒu yáng zá zǔ
唐貞元初,荊州有狂僧,些其名者,善歌河滿子。常遇伍伯乘醉,於途中辱之,令歌。僧即發聲,其詞皆陳伍伯從前隱慝也。伍伯驚而自悔。(出《酉陽雜俎》)
ā zú shī
阿足師
ā zú shī zhě, mò zhī qí suǒ lái, xíng zhì chī zhuó, shén qíng bù huì, shí yǒu suǒ yán, mí bù xiān jué. jū suī wú dìng, duō yù wén xiāng. chōng chōng wǎng lái, zhēng lù lǐ yè. shān yuè tán shī, céng bù gù zhān. rén huò yōu huò jí, huò qí zhǐ nán zhě, qí yàn shén sù. shí shǎn zhōu yǒu fù shì zhāng zhēn zhě, cái jī jù wàn, zhǐ yǒu yī nán. nián kě shí qī, shēng ér yú ái, jì luán shǒu zú, fù měng yǔ yán, wéi shì yǐn shí, kǒu rú xī hè. fù mǔ zhōng ài, jǐn lì shì zhī, yíng yī qiú yào. bù yuǎn qiān lǐ. shí shù nián hòu, jiā yè dài jǐn. huò yǒu wèi yuē: ā zú xián shèng, jiàn shì zhū fú, hé bù tóu gào, xī qí quán chú. zhēn yǔ qí qī, lái dǐ wén xiāng, kòu tóu wěn lèi, qiú qí zhěng jì. ā zú jiǔ zhī wèi zhēn yuē: rǔ yuān wèi sàn, shàng xū shí nián. mǐn rǔ qín qián, wèi rǔ chú qù. jí lìng xuǎn rì, yú hé shàng zhì zhāi, guǎng zhào zhòng duō, tóng guān dù tuō. réng lìng jī zhì qí nán, yì fù dào chǎng. shí zhòng wèi shén tōng, ér guān zhě rú dǔ. qí sǒng zhī jì, ā zú zé zhǐ zhuàng lì zhě sān sì rén, fú zhuāi qí rén, tóu zhī hé liú. zhēn jì jǔ huì zhī rén, mò cè qí wèi. ā zú gù wèi zhēn yuē: wèi rǔ chú zāi yǐ. jiǔ zhī, qí zi hū yú xià liú shí shù bù wài, lì yú shuǐ miàn. jǐ shǒu yú qí fù mǔ yuē: yǔ rǔ yuān chóu, sù shì yuán yè. lài féng shèng zhě, jù cǐ jiě huī. tǎng huò bù rán, wèi yǒu bì rì. tǐng shēn gāo hū, dōu bù yú chī. xū yú chén shuǐ, bù zhī suǒ shì. chū jí yì jì
阿足師者,莫知其所來,形質痴濁,神情不慧,時有所言,靡不先覺。居雖無定,多寓閿鄉。憧憧往來,爭路禮謁。山嶽檀施,曾不顧瞻。人或憂或疾,獲其指南者,其驗神速。時陝州有富室張臻者,財積鉅萬,止有一男。年可十七,生而愚騃,既攣手足,復懵語言,惟嗜飲食,口如溪壑。父母鍾愛,盡力事之,迎醫求藥。不遠千里。十數年後,家業殆盡。或有謂曰:「阿足賢聖,見世諸佛,何不投告,希其痊除。」臻與其妻,來抵閿鄉,叩頭抆淚,求其拯濟。阿足久之謂臻曰:「汝冤未散,尚須十年。愍汝勤虔,為汝除去。」即令選日,於河上致齋,廣召眾多,同觀度脫。仍令齎致其男,亦赴道場。時眾謂神通,而觀者如堵。跂竦之際,阿足則指壯力者三四人,扶拽其人,投之河流。臻洎舉會之人,莫測其為。阿足顧謂臻曰:「為汝除災矣。」久之,其子忽於下流十數步外,立於水面。戟手於其父母曰:「與汝冤讎,宿世緣業。賴逢聖者,遽此解揮。儻或不然,未有畢日。」挺身高呼,都不愚痴。須臾沉水,不知所適。(出《集異記》)
jiàn shī
鑒師
táng yuán hé chū, yǒu zhǎng lè féng shēng zhě, jiā yú wú, yǐ míng jīng diào xuǎn yú tiān guān shì, shì suì jiàn chù yú yǒu sī, yīn qiáo jū zhǎng ān zhōng. yǒu lǎo sēng jiàn qí míng zhě, yī rì lái yì, wèi shēng: rǔ wú xìng yě. yīn xiāng yǔ wǎng lái, jìn suì yú. jí féng wèi yú dōng yuè, jì zhì zhuāng, jiàn shī fù jí lái, gào qù. féng wèn yuē: shī qù ān suǒ yì hū? jiàn shī yuē: wǒ lú yú líng yán sì zhī xī wǔ xià qiě jiǔ, qí hòu yóu zhǎng ān zhōng, zhì jīn shí nián yǐ. xìng de yǔ zi xiāng yù. jīn jiāng guī gù jū, gù lái gào bié. rán wú zi wèi yú dōng yuè, dào chū líng yán sì xià, dāng yí yī fǎng wǒ yě. shēng nuò yuē: jǐn shòu jiào. hòu shù yuè, féng shēng zì zhǎng ān zhī rèn, zhì líng yán sì mén, lì mǎ wàng yuē: qǐ fēi jiàn shī suǒ jū sì hū? jí rù ér yì yān. shí yǒu yī sēng zài tíng, shēng wèn yuē: bù zhī jiàn shī lú ān zài, wú jiāng yì zhī. sēng yuē: wú cáo shù bèi, dú wú jiàn qí míng zhě. shēng shǐ yí yì, mò ér jì yuē: jiàn shī xìn shì, qǐ qī wǒ yé? yú shì dú yóu sì tíng, xíng zhì xī wǔ xià, hū jiàn yǒu qún sēng huà xiàng, qí yī rén zhuàng tóng jiàn shī. shēng dà jīng yuē: jiàn shī guǒ yì rén yě! qiě néng shén jiàng yú wǒ. yīn kǎi rán qì xià zhě jiǔ zhī. shì qí tí yuē: féng shì zi, wú jùn rén yě. nián shí suì, xué fú tú fǎ, yǐ dào héng wén, zú nián qī shí bā. féng yuè qí tí, yì yì zhī. chū xuān shì zhì
唐元和初,有長樂馮生者,家於吳,以明經調選於天官氏,是歲見黜於有司,因僑居長安中。有老僧鑒其名者,一日來詣,謂生:「汝吾姓也。」因相與往來,近歲余。及馮尉於東越,既治裝,鑒師負笈來,告去。馮問曰:「師去安所詣乎?」鑒師曰:「我廬於靈岩寺之西廡下且久,其後游長安中,至今十年矣。幸得與子相遇。今將歸故居,故來告別。然吾子尉於東越,道出靈岩寺下,當宜一訪我也。」生諾曰:「謹受教。」後數月,馮生自長安之任,至靈岩寺門,立馬望曰:「豈非鑒師所居寺乎?」即入而詣焉。時有一僧在庭,生問曰:「不知鑒師廬安在,吾將詣之。」僧曰:「吾曹數輩,獨無鑒其名者。」生始疑異,默而計曰:「鑒師信士,豈欺我耶?」於是獨游寺庭,行至西廡下,忽見有群僧畫像,其一人狀同鑒師。生大驚曰:「鑒師果異人也!且能神降於我。」因慨然泣下者久之。視其題曰:「馮氏子,吳郡人也。年十歲,學浮圖法,以道行聞,卒年七十八。」馮閱其題,益異之。(出《宣室志》)
cóng jiàn
從諫
dōng dōu jìng ài sì běi chán yuàn dà dé cóng jiàn, xìng zhāng shì, nán yáng rén. xǐ jū guǎng líng, wèi tǔ zhù xìng. shēn zhǎng bā chǐ, méi mù kuí qí. yuè zhuàng shì zhī nián, hū dùn wù zhēn lǐ, suì shě qī zǐ cóng pī xuē yān. yú shì yán jīng chán guān, xīn jìng míng bái, bù yú shí zài, qí nián sù dé. jiē suǒ tuī fú. jí lái luò, suì zhǐ jìng ài sì. nián dé bìng chéng, zī huáng suǒ zōng. měi fù gōng, jiē yǔ bīn tóu lú zūn zhě duì shí, qí wèi rén tiān qīn fèng ruò cǐ. táng wǔ zōng sì lì, gǎi yuán huì chāng, ài yù fèng cān hè zhī yí, báo diǎn mò jiàng lóng zhī jiào, nǎi xià jùn guó, huǐ tǎ miào, lìng shā mén fù chū. jiàn gōng nǎi wū mào má yī, qián yú huáng fǔ méi zhī wēn quán bié yè. hòu gāng shàng qiáo mù pián yù, jù shí dǐ píng. jiàn gōng xià rì, cháng yú zhōng rù jì, huò bǔ cuì shì. hū yī rì, tuí yún jué yǔ, tíng jī shí bàng dà tán. yǔ zhì, zhū xiōng zǒu wǎng lín zhōng, jiàn gōng tián rán fū zuò, ruò wú suǒ wén zhě. zhū xiōng zhì wèn, xú yuē: è chù shēng ér yǐ. zhì dà zhōng chū, xuān zōng fù xìng nèi jiào, jiàn gōng guī dōng dōu gù jū. qí zi zì guǎng líng lái guān, shì yǔ yù yú yuàn mén, wēi mào chóng yán, bù fù kě shí. nǎi bài ér wèn cóng jiàn dà dé suǒ jū, jiàn gōng zhǐ yuē: jìn dōng tóu. qí zi jì qù. suì hé mén bù chū. qí gē liè ài wǎng wǎng yuán zuò gāng, jù míng chāo běn gǎi yòu rú cǐ. xián tōng bǐng xū suì xià wǔ yuè. hū biàn yì suǒ xìn xiàng jiā, jiē wèi yuē: shàn jiàn fú yè. pín dào qiū chū dāng yuǎn xíng, gù xiāng bié ěr. zhì qiū qī yuè shuò, qīng dàn, guàn shǒu fén xiāng, niàn cí shì rú lái, suì yòu xié ér wò. hū mén rén xuán zhāng děng jiè yuē: rén shēng nán dé, è dào yì lún, wéi yǒu guī mìng shì zūn, lì jīng fàn xíng. lóng huā huì shàng, dāng fù xiāng féng. shēng yě yǒu yá, yǔ ěr shǎo bié. shì rì wú jí yǎn huà, nián yǒu bā shí yú yǐ. xuán zhāng děng fèng yí zhǐ, sòng shī yú jiàn chūn mén wài shī tuó lín zhōng, shī zhū niǎo shòu. sān rì fù shì zhī, jī mào rú shēng, wú wù gǎn jìn. suì fù yǐ bǐng ěr. jīng sù, yǒu láng hú jī, wéi dàn bǐng ěr, ér fēng fū wǎn rán. nǎi yī tiān zhú fǎ dū wéi qì, shōu yú jìn, qǐ bái tǎ yú dào bàng, chūn qiū fèng xiāng huǒ zhī jiàn yān. chū sān shuǐ xiǎo dú
東都敬愛寺北禪院大德從諫,姓張氏,南陽人。徙居廣陵,為土著姓。身長八尺,眉目魁奇。越壯室之年,忽頓悟真理,遂舍妻子從披削焉。於是研精禪觀,心境明白,不逾十載,耆年宿德。皆所推服。及來洛,遂止敬愛寺。年德並成,緇黃所宗。每赴供,皆與賓頭盧尊者對食,其為人天欽奉若此。唐武宗嗣歷,改元會昌,愛馭鳳驂鶴之儀,薄點墨降龍之教,乃下郡國,毀塔廟,令沙門復初。諫公乃烏帽麻衣,潛於皇甫枚之溫泉別業。後岡上喬木駢郁,巨石砥平。諫公夏日,常於中入寂,或補毳事。忽一日,頹雲駃雨,霆擊石傍大檀。雨至,諸兄走往林中,諫公恬然趺坐,若無所聞者。諸兄致問,徐曰:「惡畜生而已。」至大中初,宣宗復興內教,諫公歸東都故居。其子自廣陵來觀,適與遇於院門,威貌崇嚴,不復可識。乃拜而問從諫大德所居,諫公指曰:「近東頭。」其子既去。遂闔門不出。其割裂愛網(網原作剛,據明抄本改)又如此。咸通丙戌歲夏五月。忽遍詣所信向家,皆謂曰:「善建福業。貧道秋初當遠行,故相別耳。」至秋七月朔,清旦,盥手焚香,念慈氏如來,遂右脅而臥。呼門人玄章等戒曰:「人生難得,惡道易淪,唯有歸命釋尊,勵精梵行。龍花會上,當復相逢。生也有涯,與爾少別。」是日無疾奄化,年有八十餘矣。玄章等奉遺旨,送屍於建春門外屍陁林中,施諸鳥獸。三日復視之,肌貌如生,無物敢近。遂覆以餅餌。經宿,有狼狐跡,唯啗餅餌,而豐膚宛然。乃依天竺法闍維訖,收餘燼,起白塔於道傍,春秋奉香火之薦焉。(出《三水小牘》)