liú zi nán guō wén sōng shān sǒu xǔ zhēn jūn wú zhēn jūn wàn bǎo cháng lǐ quán
劉子南 郭文 嵩山叟 許真君 吳真君 萬寶常 李筌
liú zi nán
劉子南
liú zi nán zhě, nǎi hàn guān jūn jiāng jūn wǔ wēi tài shǒu yě. cóng dào shì yǐn gōng, shòu wù chéng zi yíng huǒ wán, pì jí bìng yì qì bǎi guǐ hǔ láng huī shé fēng chài zhū dú, jí wǔ bīng bái rèn zéi dào xiōng hài. yòng xióng huáng míng chāo běn xióng huáng xià yǒu cí huáng èr zì gè èr liǎng yíng huǒ guǐ jiàn jí lí gè yī liǎng tiě chuí bǐng shāo lìng jiāo hēi duàn zào zhōng huī líng yáng jiǎo gè yī fēn bàn, yán rú fěn miàn, yǐ jī zi huáng bìng dān xióng jī guān xuè, wán rú xìng rén dà zhě. yǐ sān jiǎo jiàng náng shèng wǔ wán, cháng dài zuǒ bì shàng, cóng jūn zhě xì yāo zhōng, jū jiā xuán hù shàng, pì dào zéi zhū dú wù. zi nán hé ér pèi zhī. yǒng píng shí èr nián, yú wǔ wēi yì jiè yù lǔ, dà zhàn bài jī, yú zhòng bēn kuì, dú wèi kòu suǒ wéi. shǐ xià rú yǔ, wèi zhì zi nán mǎ shù chǐ, shǐ zhé duò dì, zhōng bù néng zhōng shāng. lǔ yǐ wèi shén rén yě, nǎi jiě wéi ér qù. zi nán yǐ jiào qí zi jí xiōng dì wèi jūn zhě, jiē wèi cháng bèi shāng, xǐ de qí yàn, chuán shì bǎo zhī. hàn mò, qīng niú dào shì fēng jūn dá dé zhī, yǐ chuán ān dìng huáng fǔ lóng, lóng shòu wèi wǔ dì, nǎi shāo chuán yú rén jiān. yī míng guān jūn wán, yì míng wǔ wēi wán, jīn zài zài qiān jīn yì zhōng. chū shén xiān gǎn yù chuán
劉子南者,乃漢冠軍將軍武威太守也。從道士尹公,受務成子螢火丸,辟疾病疫氣、百鬼虎狼、虺蛇蜂蠆諸毒,及五兵白刃、賊盜凶害。用雄黃(明抄本雄黃下有雌黃二字)各二兩;螢火、鬼箭蒺藜各一兩;鐵槌柄燒令焦黑;鍛灶中灰、羚羊角各一分半,研如粉面,以雞子黃並丹雄雞冠血,丸如杏仁大者。以三角絳囊盛五丸,常帶左臂上,從軍者系腰中,居家懸戶上,辟盜賊諸毒物。子南合而佩之。永平十二年,於武威邑界遇虜,大戰敗績,餘眾奔潰,獨為寇所圍。矢下如雨,未至子南馬數尺,矢輒墮地,終不能中傷。虜以為神人也,乃解圍而去。子南以教其子及兄弟為軍者,皆未嘗被傷,喜得其驗,傳世寶之。漢末,青牛道士封君達得之,以傳安定皇甫隆,隆授魏武帝,乃稍傳於人間。一名「冠軍丸」,亦名武威丸,今載在《千金翼》中。(出《神仙感遇傳》)
guō wén
郭文
guō wén, zì wén jǔ, luò yáng rén yě, jìn shū yǒu chuán. yǐn yú háng tiān zhù shān, huò jū dà bì yán. tài hé zhēn rén céng jiàng qí shì, shòu yǐ chōng zhēn zhī dào. huì jī qián xíng, shì suǒ bù zhī. yǒu hǔ zhāng kǒu zhì shí shì qián, ruò yǒu suǒ gào. wén jǔ yǐ shǒu tàn hǔ hóu zhōng de gǔ, qù zhī. míng rì, hǔ xián yī sǐ lù zhì shí shì zhī wài, zì cǐ hǔ cháng xún rǎo yú zuǒ yòu, yì kě fǔ ér qiān zhī. wén jǔ chū shān, hǔ bì suí yān, suī zài chéng shì zhòng rén zhī zhōng, hǔ fǔ shǒu suí xíng, bù gǎn sì bào, rú quǎn yáng ěr, huò yǐ shū cè zhì qí bèi shàng, yì fù ér xíng. wén cháng cǎi mù shí zhú yè, yǐ huò yán mǐ, zhì yú kuāng zhōng, hǔ fù ér suí zhī. jìn dì wén zhī, zhēng yì què xià, wèn yuē: xiān shēng xún hǔ yǒu shù xié? duì yuē: zì rán ěr. rén wú hài shòu zhī xīn, shòu wú shāng rén zhī yì, hé bì shù wèi? fǔ wǒ zé hòu, hǔ yóu mín yě nüè wǒ zé chóu, mín yóu hǔ yě. lǐ mín yǔ xún hǔ, yì hé yì zāi? dì gāo qí yán, bài guān bù jiù, guī yǐn áo tíng shān, dé dào ér qù. hòu rén yú qí wò chuáng xí xià, dé ruò yè, shū jīn xióng shī jīn cí jì, qí yán jiē dāng shí chèn cí. qí tuì rú shé yě. chū shén xiān shí yí.
郭文,字文舉,洛陽人也,《晉書》有傳。隱餘杭天柱山,或居大璧岩。太和真人曾降其室,授以沖真之道。晦跡潛形,世所不知。有虎張口至石室前,若有所告。文舉以手探虎喉中得骨,去之。明日,虎銜一死鹿致石室之外,自此虎常馴擾於左右,亦可撫而牽之。文舉出山,虎必隨焉,雖在城市眾人之中,虎俯首隨行,不敢肆暴,如犬羊耳,或以書策致其背上,亦負而行。文嘗采木實竹葉,以貨鹽米,置於筐中,虎負而隨之。晉帝聞之,征詣闕下,問曰:「先生馴虎有術邪?」對曰:「自然耳。人無害獸之心,獸無傷人之意,何必術為?撫我則後,虎猶民也;虐我則仇,民猶虎也。理民與馴虎,亦何異哉?」帝高其言,拜官不就,歸隱鰲亭山,得道而去。後人於其臥床蓆下,得蒻葉,書金雄詩金雌記,其言皆當時讖詞。其蛻如蛇也。(出《神仙拾遺》)。
sōng shān sǒu
嵩山叟
sōng shān sǒu, jìn shí rén yě. shì shuō yún, sōng shān běi yǒu dà xué, mò cè qí shēn qiǎn, bǎi xìng měi suì yóu guān qí shàng, sǒu cháng wù duò xué zhōng, tóng bèi jì qí tǎng bù sǐ, tóu shí yú xué. duò zhě dé ér shí zhī, xún xué ér xíng, shí xǔ rì, hū kuàng rán jiàn míng, yǒu cǎo wū yī qū. zhōng yǒu èr xiān duì qí, jú xià yǒu shù bēi bái yǐn, duò zhě gào yǐ jī kě, qí zhě yǔ zhī yǐn. yǐn bì, qì lì shí bèi. qí zhě yuē: rǔ yù liú cǐ fǒu? dá bù yuàn tíng. qí zhě jiào yún: cóng cǐ xī xíng shù shí bù, yǒu dà jǐng, jǐng zhōng duō guài yì, shèn wù wèi zhī, bì tóu shēn jǐng zhōng, zì dāng dé chū. ruò jī, kě qǔ jǐng zhōng wù shí zhī. rú qí yán rù jǐng, zhōng duō jiāo lóng, rán jiàn sǒu zhé bì qí lù, yú shì suí jǐng ér xíng. jǐng zhōng wù rú qīng ní ér xiāng měi, shí zhī liǎo bù jī. bàn nián xǔ, nǎi chū shǔ qīng chéng shān, yīn dé guī luò xià. wèn zhāng jǔ míng chāo běn chén xiào běn jǔ zuò huá, jǔ yuē: cǐ xiān guǎn zhàng fū, suǒ yǐn zhě yù jiāng, suǒ shí zhě lóng xué shí suǐ. zi qí dé xiān zhě hū? suì xún dòng què wǎng, bù zhī suǒ zhī. xuán zhōng jì yún, shǔ jùn qīng chéng shān yǒu dòng xué, fēn wèi sān dào, xī běi tōng kūn lún. máo jūn chuán yún, qīng chéng shì dì wǔ dòng jiǔ xiān bǎo shì zhī tiān, zhōu huí èr qiān lǐ, shí dòng tiān zhī yī yě, rù shān shí lǐ dé zhì yān. chū shén xiān shí yí
嵩山叟,晉時人也。世說雲,嵩山北有大穴,莫測其深淺,百姓每歲游觀其上,叟嘗誤墮穴中,同輩冀其儻不死,投食於穴。墮者得而食之,巡穴而行,十許日,忽曠然見明,有草屋一區。中有二仙對棋,局下有數杯白飲,墮者告以饑渴,棋者與之飲。飲畢,氣力十倍。棋者曰:「汝欲留此否?」答不願停。棋者教云:「從此西行數十步,有大井,井中多怪異,慎勿畏之,必投身井中,自當得出。若飢,可取井中物食之。」如其言入井,中多蛟龍,然見叟輒避其路,於是隨井而行。井中物如青泥而香美,食之了不飢。半年許,乃出蜀青城山,因得歸洛下。問張舉(明抄本、陳校本舉作華),舉曰:「此仙館丈夫,所飲者玉漿,所食者龍穴石髓。子其得仙者乎?」遂尋洞卻往,不知所之。《玄中記》雲,蜀郡青城山有洞穴,分為三道,西北通崑崙。茅君傳雲,青城是第五洞九仙寶室之天,周回二千里,十洞天之一也,入山十里得至焉。(出《神仙拾遺》)
xǔ zhēn jūn
許真君
xǔ zhēn jūn míng xùn, zì jìng zhī, běn rǔ nán rén yě. zǔ yǎn, fù sù, shì mù zhì dào. dōng jìn shàng shū láng mài, sàn qí cháng shì hù jūn zhǎng shǐ mù, jiē zhēn jūn zhī zú zi yě. zhēn jūn ruò guàn, shī dà dòng jūn wú měng, chuán sān qīng fǎ yào. xiāng jǔ xiào lián, bài shǔ jīng yáng lìng, xún yǐ jìn shì fén luàn, qì guān dōng guī. yīn yǔ wú jūn tóng yóu jiāng zuǒ, huì wáng dūn zuò luàn. zhēn jūn nǎi jiǎ wèi fú zhú, qiú yè yú dūn, gài jiāng yù zhǐ dūn zhī bào, yǐ cún jìn shì yě. yī rì, zhēn jūn yǔ guō pú tóng hòu yú dūn, dūn xù nù yǐ jiàn zhī, wèi zhēn jūn yuē: gū zuó dé yī mèng, nǐ qǐng xiān shēng yuán zhī, kě hū? zhēn jūn yuē: qǐng dà jiāng jūn jù shù. dūn yuē: gū mèng jiāng yī mù, shàng pò qí tiān, gū chán dì wèi, guǒ shí quán hū? xǔ jūn yuē: cǐ mèng gù fēi děi jí. dūn yuē: qǐng wèn qí shuō. zhēn jūn yuē: mù shàng pò tiān, shì wèi zì yě, míng gōng wèi kě wàng dòng, jìn zuò gù wèi shuāi ěr. wáng dūn nù, yīn lìng guō pú shì zhī. guà chéng, jǐng chún yuē: wú chéng. yòu wèn qí shòu, pú yuē: míng gōng ruò qǐ shì, huò jiāng bù jiǔ ruò zhù wǔ chāng. shòu bù kě cè. dūn dà nù, yòu wèn yuē: qīng shòu jǐ hé? pú yuē: yú shòu jǐn jīn rì. dūn nù, lìng wǔ shì zhí pú chū, jiāng fù xíng yān. shì shí, èr zhēn jūn fāng yǔ dūn yǐn jiǔ, xǔ jūn zhì bēi liáng shàng, fēi rào liáng jiān. dūn děng jǔ mù kàn bēi, xǔ jūn zuò zhōng yǐn shēn. yú shì nán chū jìn guān, dǐ lú jiāng kǒu, yīn zhào chuán shī, zài wǎng zhōng líng. shì shí, chuán shī yuē: wǒ suī yǒu cǐ chuán, qiě wú rén lì chéng jià, wú yóu zài jūn. zhēn jūn yuē: rǔ dàn yǐ chuán zài wǒ, wǒ dāng zì yǔ xíng chuán. réng wèi chuán shī yuē: rǔ yí rù chuán, bì mén shēn yǐn, ruò wén chuán xíng jí sù, bù dé zhé yǒu qián kuī. yú shì téng zhōu lí shuǐ, líng kōng rù yún. zhēn jūn tán lùn duān zuò, qǐng kè zhī jiān, yǐ dǐ lú shān jīn què dòng zhī xī běi zǐ xiāo fēng dǐng. zhēn jūn yì yù zàn guò dòng zhōng, lóng xíng jì dī, qí chuán zhuāi bō lín mù, jiá cì xiǎng hài, qí shēng yì cháng, zhōu shī bù miǎn tōu mù qián kuī. èr lóng zhī rén jiàn zhī, fēng dǐng wěi zhōu ér qù, zhēn jūn wèi chuán shī yuē: rǔ wéi wú jiào, jīng chù èr lóng, wěi qì cǐ chuán wàn rèn fēng dǐng. wú yuán tān yǔ zhòng zhēn chú dàng yāo hài, zàn xū lí cǐ, yóu shè jiāng hú. rǔ jì shī chuán, tú fǎn rén shì, rǔ kě yǐn cǐ zǐ xiāo fēng shàng, yóu lǎn kuāng lú. shì zhī yǐ fú ěr líng cǎo zhī mén, zhǐ zhī yǐ dùn jī dì xiān zhī shù. yóu shì zhōu shī zhī chuán dǐ, yí jī shàng cún. hòu yú yù zhāng yù yī shào nián, róng yí xiū zhěng, zì chēng shèn láng. xǔ jūn yǔ zhī tán huà, zhī fēi rén lèi, zhǐ gù zhī jiān, shào nián gào qù. zhēn jūn wèi mén rén yuē: shì lái nián shào, nǎi shì jiāo shèn zhī jīng, wú niàn jiāng xī lèi wèi hóng shuǐ suǒ hài, ruò fēi jiǎn lù, kǒng zhì táo dùn. shèn jīng zhī zhēn jūn shí zhī, qián yú lóng shā zhōu běi, huà wèi huáng niú. zhēn jūn yǐ dào yǎn yáo guān, wèi dì zǐ shī dài wáng yuē: bǐ zhī jīng guài, huà zuò huáng niú, wǒ jīn huà qí shēn wèi hēi niú, réng yǐ shǒu jīn guà bó, jiāng yǐ rèn zhī. rǔ jiàn niú bēn dòu, dāng yǐ jiàn jié bǐ bǐ yuán zuò hòu, jù chén xiào běn gǎi. zhēn jūn nǎi huà shēn ér qù. é qǐng, guǒ jiàn hēi niú bēn chèn huáng niú ér lái, dài wáng yǐ jiàn huī niú, zhōng qí zuǒ gǔ, yīn tóu rù chéng xī jǐng zhōng. xǔ jūn suǒ huà hēi niú, chèn hòu yì rù jǐng nèi. qí shèn jīng fù cóng cǐ jǐng bēn zǒu, jìng guī tán zhōu, què huà wèi rén. xiān shì, shèn jīng huà wèi měi shào nián, cōng míng shuǎng juàn, ér yòu fù yú bǎo huò. zhī tán zhōu cì shǐ jiǎ yù, yǒu nǚ duān lì, yù qiú guì xù yǐ pǐ zhī. shèn jīng nǎi guǎng yòng cái bǎo, lù yí jiǎ gōng qīn jìn, suì huò wèi kàng lì yān. zì hòu yǔ qī yú yá shǔ hòu yuàn ér jū. měi zhì chūn xià zhī jiān, cháng qiú lǚ yóu jiāng hú, guī zé zhēn bǎo cái huò, shù yú wàn jì, jiǎ shǐ jūn zhī qīn yīn tóng pú, mò bù lài zhī ér chéng háo fù. zhì shì, shèn jīng yī shēn kōng guī, qiě yún, bèi dào suǒ shāng. jǔ jiā tàn wǎn zhī jì, diǎn kè zhě bào yún, yǒu dào liú xìng xǔ zì jìng zhī, qiú jiàn shǐ jūn. jiǎ gōng jù jiàn zhī. zhēn jūn wèi jiǎ gōng yuē: wén jūn yǒu guì xù, lüè qǐng jiàn zhī. jiǎ gōng nǎi mìng shèn jí chū yǔ dào liú xiāng jiàn. shèn láng bù wèi, tuō jí qián cáng. zhēn jūn lì shēng ér yán yuē, cǐ shì jiāng hú hài wù, jiāo shèn lǎo mèi, yān gǎn dùn xíng! yú shì shèn jīng fù biàn běn xíng, wǎn zhuǎn táng xià, xún wèi lì bīng suǒ shā. zhēn jūn yòu lìng jiāng qí èr zi chū, yǐ shuǐ xùn zhī, jí huà wèi xiǎo shèn. qī jiǎ shì, jǐ yù biàn shēn, fù mǔ kěn zhēn jūn, suì yǔ shén fú jiù liáo. réng lìng chuān qí zhái xià zhàng yú, yǐ páng gèn wú jì yǐ. zhēn jūn wèi jiǎ yù yuē: rǔ jiā gǔ ròu jǐ wèi yú biē yě, jīn xū sù yí, bù dé zàn tíng. jiǎ yù cāng huáng xǐ jū, é qǐng zhī jiān, guān shě bēng méi, bái làng téng yǒng. jí jīn jiù jī wǎn rán zài yān. zhēn jūn yǐ dōng jìn xiào wǔ dì tài kāng èr nián bā yuè yī rì, yú hóng zhōu xī shān, jǔ jiā sì shí èr kǒu, bá zhái shàng shēng ér qù. wéi yǒu shí hán yào jiù gè yī suǒ, chē gǔ yī jù, yǔ zhēn jūn suǒ yù jǐn zhàng, fù zì yún zhōng duò yú gù zhái, xiāng rén yīn yú qí dì zhì yóu wéi guān yān. chū shí èr zhēn jūn chuán
許真君名遜,字敬之,本汝南人也。祖琰,父肅,世慕至道。東晉尚書郎邁,散騎常侍護軍長史穆,皆真君之族子也。真君弱冠,師大洞君吳猛,傳《三清法要》。鄉舉孝廉,拜蜀旌陽令,尋以晉室棼亂,棄官東歸。因與吳君同游江左,會王敦作亂。真君乃假為符竹,求謁於敦,蓋將欲止敦之暴,以存晉室也。一日,真君與郭璞同候於敦,敦蓄怒以見之,謂真君曰:「孤昨得一夢,擬請先生圓之,可乎?」真君曰:「請大將軍具述。」敦曰:「孤夢將一木,上破其天,孤禪帝位,果十全乎?」許君曰:「此夢固非得吉。」敦曰:「請問其說。」真君曰:「木上破天,是未字也,明公未可妄動,晉祚固未衰耳。」王敦怒,因令郭璞筮之。卦成,景純曰:「無成。」又問其壽,璞曰:「明公若起事,禍將不久;若住武昌。壽不可測。」敦大怒,又問曰:「卿壽幾何?」璞曰:「余壽盡今日。」敦怒,令武士執璞出,將赴刑焉。是時,二真君方與敦飲酒,許君擲杯樑上,飛繞樑間。敦等舉目看杯,許君坐中隱身。於是南出晉關,抵廬江口,因召船師,載往鍾陵。是時,船師曰:「我雖有此船,且無人力乘駕,無由載君。」真君曰:「汝但以船載我,我當自與行船。」仍謂船師曰:「汝宜入船,閉門深隱,若聞船行疾速,不得輒有潛窺。」於是騰舟離水,凌空入雲。真君談論端坐,頃刻之間,已抵廬山金闕洞之西北紫霄峰頂。真君意欲暫過洞中,龍行既低,其船拽撥林木,戛刺響駭,其聲異常,舟師不免偷目潛窺。二龍知人見之,峰頂委舟而去,真君謂船師曰:「汝違吾教,驚觸二龍,委棄此船萬仞峰頂。吾緣貪與眾真除盪妖害,暫須離此,游涉江湖。汝既失船,徒返人世,汝可隱此紫霄峰上,遊覽匡廬。」示之以服餌靈草之門,指之以遁跡地仙之術。由是舟師之船底,遺蹟尚存。後於豫章遇一少年,容儀修整,自稱慎郎。許君與之談話,知非人類,指顧之間,少年告去。真君謂門人曰:「適來年少,乃是蛟蜃之精,吾念江西累為洪水所害,若非翦戮,恐致逃遁。」蜃精知真君識之,潛於龍沙洲北,化為黃牛。真君以道眼遙觀,謂弟子施大王曰:「彼之精怪,化作黃牛,我今化其身為黑牛,仍以手巾掛膊,將以認之。汝見牛奔斗,當以劍截彼(彼原作後,據陳校本改)。」真君乃化身而去。俄頃,果見黑牛奔趁黃牛而來,大王以劍揮牛,中其左股,因投入城西井中。許君所化黑牛,趁後亦入井內。其蜃精復從此井奔走,徑歸潭州,卻化為人。先是,蜃精化為美少年,聰明爽雋,而又富於寶貨。知潭州刺史賈玉,有女端麗,欲求貴婿以匹之。蜃精乃廣用財寶,賂遺賈公親近,遂獲為伉儷焉。自後與妻於衙署後院而居。每至春夏之間,常求旅遊江湖,歸則珍寶財貨,數余萬計,賈使君之親姻僮僕,莫不賴之而成豪富。至是,蜃精一身空歸,且雲,被盜所傷。舉家嘆惋之際,典客者報雲,有道流姓許字敬之,求見使君。賈公遽見之。真君謂賈公曰:「聞君有貴婿,略請見之。」賈公乃命慎即出與道流相見。慎郎怖畏,託疾潛藏。真君厲聲而言曰,「此是江湖害物,蛟蜃老魅,焉敢遁形!」於是蜃精復變本形,宛轉堂下,尋為吏兵所殺。真君又令將其二子出,以水噀之,即化為小蜃。妻賈氏,幾欲變身,父母懇真君,遂與神符救療。仍令穿其宅下丈余,已旁亘無際矣。真君謂賈玉曰:「汝家骨肉幾為魚鱉也,今須速移,不得暫停。」賈玉倉皇徙居,俄頃之間,官舍崩沒,白浪騰湧。即今舊跡宛然在焉。真君以東晉孝武帝太康二年八月一日,於洪州西山,舉家四十二口,拔宅上升而去。唯有石函、藥臼各一所,車轂一具,與真君所御錦帳,復自雲中墮於故宅,鄉人因於其地置「游帷觀」焉。(出《十二真君傳》)
wú zhēn jūn
吳真君
wú zhēn jūn míng měng, zì shì yún, jiā yú yù zhāng wǔ níng xiàn. qī suì, shì fù mǔ yǐ xiào wén, xià qǐn wò bù qū wén ruì, gài kǒng qí qù ér shì qí qīn yě. jí zhǎng, shì nán hǎi tài shǒu bào jìng, yīn yǔ zhì dào, jiāng yóu zhōng líng. jiāng bō hào miǎo, měng bù jiǎ zhōu jí, yǐ bái yǔ shàn huà shuǐ ér dù, guān zhě qí zhī. měng yǒu dào shù, hū yī rì kuáng fēng bào qǐ, měng nǎi shū fú zhì yú wū shàng, yǒu yī qīng niǎo xián fú ér qù, xū yú fēng dìng. rén huò wèn zhī. dá yuē: nán hú yǒu zāo cǐ fēng zhě, qí zhōng èr dào rén hū tiān qiú jiù, gù yǐ cǐ zhěng yān. hòu rén fǎng xún, guǒ rú suǒ shù. shí wǔ níng xiàn lìng gàn qìng sǐ, sān yuè wèi bìn, měng wǎng kū zhī, yīn yún: lìng zhǎng gù wèi hé sǐ, jīn wú dāng wèi shàng tiān sòng zhī. měng suì wò qìng shī páng, shù rì jù hái. shí fāng shèng shǔ, shī jiù huài luàn, qí hún è, bù yù fù rù, měng qiáng pái zhī, nǎi fù zhòng sū. qìng dì jìn zhù zuò láng bǎo, gǎn qí xiōng jí dǔ wáng fù xùn qiè fù shēng, yīn zhuàn sōu shén jì, bèi xíng yú shì. měng hòu yú xī píng chéng bái lù bǎo chē, chōng xū ér qù. chū shí èr zhēn jūn chuán
吳真君名猛,字世雲,家於豫章武寧縣。七歲,事父母以孝聞,夏寢臥不驅蚊蚋,蓋恐其去而噬其親也。及長,事南海太守鮑靖,因語至道,將游鍾陵。江波浩淼,猛不假舟楫,以白羽扇畫水而渡,觀者奇之。猛有道術,忽一日狂風暴起,猛乃書符擲於屋上,有一青鳥銜符而去,須臾風定。人或問之。答曰:「南湖有遭此風者,其中二道人呼天求救,故以此拯焉。」後人訪尋,果如所述。時武寧縣令干慶死,三月未殯,猛往哭之,因云:「令長固未合死,今吾當為上天訟之。」猛遂臥慶屍旁,數日俱還。時方盛暑,屍柩壞亂,其魂惡,不欲復入,猛強排之,乃復重蘇。慶弟晉著作郎寶,感其兄及睹亡父殉妾復生,因撰《搜神記》,備行於世。猛後於西平乘白鹿寶車,沖虛而去。(出《十二真君傳》)
wàn bǎo cháng
萬寶常
wàn bǎo cháng bù zhī hé xǔ rén yě. shēng ér cōng yǐng, miào dá zhōng lǜ, biàn gōng bā yīn. cháng yú yě zhōng yù shí xǔ rén, chē fú xiān lì, huī chuáng sēn liè, rú yǒu suǒ dài, bǎo cháng qū bì zhī. cǐ rén shǐ rén zhào zhì qián yuē: shàng dì yǐ zi tiān shòu yīn lǜ zhī xìng, jiāng chuán bā yīn yú jì mò zhī shì, jiù jiāng huài zhī lè. rán zhèng shǐ zhī shēng, zi wèi bèi zhī yě, shǐ jūn tiān zhī guān, yǐ shì zi xuán wēi zhī yào. mìng zuò ér jiào yǐ lì dài zhī lè, lǐ luàn zhī yīn, mí bù zhōu shù, bǎo cháng bì jì zhī. liáng jiǔ, qún xiān líng kōng ér qù. bǎo cháng hái jiā, yǐ wǔ rì yǐ. zì cǐ, rén jiān zhī lè, wú bù jīng jiū. cháng yǔ rén tóng shí zhī jì, yán jí shēng lǜ, shí wú lè qì, bǎo cháng yǐ shí qì zá wù, yǐ zhù kòu zhī, pǐn qí gāo xià, gōng shāng bì bèi, xié zuò sī zhú, dà wèi shí rén suǒ shǎng. lì zhōu pō suí, luò tuò bù shì. kāi huáng chū, pèi guó gōng zhèng yì, dìng lè chéng, zòu zhī, wén dì zhào bǎo cháng, wèn qí kě fǒu. cháng yuē: cǐ wáng guó zhī yīn, āi nù fú sàn, fēi zhèng yǎ zhī shēng. jí yán qí bù kě. zhào lìng bǎo cháng chuàng zào lè qì, ér qí shēng lǜ xià, bù yǔ jiù tóng. yòu yún: shì yǒu zhōu lǐ xuán gōng zhī yì, zì hàn wèi yǐ lái, zhī yīn zhě jiē bù néng tōng zhī. bǎo cháng chuàng zhī, rén jiē shěn xiào. yú shì shì lìng wèi zhī, yīng shǒu chéng qū, zhòng xián jiē yì. yóu shì sǔn yì lè qì, bù kě shèng jì. rán qí shēng yǎ dàn, bù hé yú sú, rén jiē bù hǎo, zú qǐn ér bù xíng, bǎo cháng tīng tài cháng zhī lè, qì wèi rén yuē: yín lì ér āi, tiān xià bù jiǔ xiāng shā jǐn. dāng shí hǎi nèi yàn ān, tiān xià quán shèng, rén wén qí yán, dà wèi bù ěr. jí dà yè zhī mò, zú yàn qí shì. shì shí zhèng yì hé tuǒ lú bì sū dào xiāo jí wáng lìng yán jiē néng yú yǎ lè, ān mǎ jū céng miào dá wáng zhǎng tōng dūn jīn lè děng chén xiào běn céng zuò cáo, dūn zuò guō néng zuò xīn shēng, jiē xīn fú bǎo cháng, yán qí tiān tiān yuán zuò jiǔ, jù míng chāo běn chén xiào běn gǎi jiǎ yǐ. bǎo cháng wú zi, cháng wèi qí yǒu yuē: wú bù kān, bìng zé gū yǐ. yīn bìng, qī qiè qí cái wù ér táo, jǐ zhì è yǔn. hū yī xī, xiān suǒ yù shén xiān lái jiàng qí jiā yuē: rǔ shě jiǔ tiān zhī gāo yì, niàn xià tǔ zhī chén ài, lún méi yú zī, xiàn jiāng bì yǐ. xū jì dé yún tíng gōng zhī huì hū? bǎo cháng měng rán, liáng jiǔ nǎi wù. tā rì, wèi lín rén yuē: wú ǒu zì xiān gōng zhé yú rén shì, jí jiāng qù yǐ. xún rì, bù zhī suǒ zhī. chū xiān chuán shí yí, huáng kè běn zuò chū shén xiān shí yí
萬寶常不知何許人也。生而聰穎,妙達鍾律,遍工八音。常於野中遇十許人,車服鮮麗,麾幢森列,如有所待,寶常趨避之。此人使人召至前曰:「上帝以子天授音律之性,將傳八音於季末之世,救將壞之樂。然正始之聲,子未備知也,使鈞天之官,以示子玄微之要。」命坐而教以歷代之樂,理亂之音,靡不周述,寶常畢記之。良久,群仙凌空而去。寶常還家,已五日矣。自此,人間之樂,無不精究。嘗與人同食之際,言及聲律,時無樂器,寶常以食器雜物,以箸扣之,品其高下,宮商畢備,諧作絲竹,大為時人所賞。歷周泊隋,落拓不仕。開皇初,沛國公鄭譯,定樂成,奏之,文帝召寶常,問其可否。常曰:「此亡國之音,哀怒浮散,非正雅之聲。」極言其不可。詔令寶常創造樂器,而其聲率下,不與舊同。又云:「世有周禮《旋宮》之義,自漢魏以來,知音者皆不能通之。」寶常創之,人皆哂笑。於是試令為之,應手成曲,眾咸嗟異。由是損益樂器,不可勝紀。然其聲雅澹,不合於俗,人皆不好,卒寢而不行,寶常聽太常之樂,泣謂人曰:「淫厲而哀,天下不久相殺盡。」當時海內晏安,天下全盛,人聞其言,大為不爾。及大業之末,卒驗其事。是時鄭譯、何妥、盧賁、蘇道、蕭吉、王令言皆能於雅樂,安馬駒、曾妙達、王長通、敦金樂等(陳校本曾作曹,敦作郭)能作新聲,皆心服寶常,言其天(天原作久,據明抄本、陳校本改)假矣。寶常無子,嘗謂其友曰:「吾不堪,病則孤矣。」因病,妻竊其財物而逃,幾至餓殞。忽一夕,先所遇神仙來降其家曰:「汝舍九天之高逸,念下土之塵愛,淪沒於茲,限將畢矣。須記得雲亭宮之會乎?」寶常懵然,良久乃悟。他日,謂鄰人曰:「吾偶自仙宮謫於人世,即將去矣。旬日,不知所之。(出《仙傳拾遺》,黃刻本作出《神仙拾遺》)
lǐ quán
李筌
lǐ quán hào dá guān zi, jū shǎo shì shān. hǎo shén xiān zhī dào, cháng lì míng shān, bó cǎi fāng shù. zhì sōng shān hǔ kǒu yán, dé huáng dì yīn fú jīng běn, juàn sù shū, zhū qī zhóu, jiān yǐ yù xiá, tí yún: dà wèi zhēn jūn èr nián qī yuè qī rì, shàng qīng dào shì kòu qiān zhī, cáng zhū míng shān, yòng chuán tóng hào. qí běn mí làn, quán chāo dú shù qiān biàn, jìng bù xiǎo qí yì lǐ. yīn rù qín, zhì lí shān xià, féng yī lǎo mǔ, fà jì dāng dǐng, yú fā bàn chuí, bì yī fú zhàng, shén zhuàng shén yì, lù páng jiàn yí huǒ shāo shù, yīn zì yǔ yuē: huǒ shēng yú mù, huò fā bì kè? quán jīng ér wèn zhī yuē: cǐ huáng dì yīn fú shàng wén, mǔ hé dé ér yán zhī? mǔ yuē: wú shòu cǐ fú, yǐ sān yuán liù zhōu jiǎ zǐ yǐ, shào nián cóng hé ér dé zhī? quán qǐ shǒu zài bài, jù gào suǒ de. mǔ yuē: shào nián quán gǔ guàn yú shēng mén, mìng lún qí yú rì jiǎo, xuè mài wèi jiǎn jiǎn yuán zuò miè, jù míng chāo běn chén xiào běn gǎi, xīn yǐng bù piān, xìng xián ér hǎo fǎ, shén yǒng ér lè zhì míng chāo běn zhì zuò zhì, zhēn shì wú dì zǐ yě. rán sì shí wǔ dāng yǒu dà è. yīn chū dān shū fú yī tòng, guàn yú zhàng duān, lìng quán guì ér tūn zhī. yuē: tiān dì xiāng bǎo. yú shì zuò yú shí shàng, yǔ quán shuō yīn fú zhī yì, yuē: cǐ fú fán sān bǎi yán, yī bǎi yán yǎn dào, yī bǎi yán yǎn shù, yī bǎi yán yǎn fǎ, shàng yǒu shén xiān bào yī zhī dào, zhōng yǒu fù guó ān mín zhī fǎ, xià yǒu qiáng bīng zhàn shèng zhī shù, jiē nèi chū xīn jī, wài hé rén shì. guān qí jīng wēi, huáng tíng nèi jǐng bù zú yǐ wèi xuán jiàn qí zhì yào, jīng chuán zi shǐ bù zú yǐ wèi wén sūn wú hán bái bù zú yǐ wèi qí. fēi yǒu dào zhī shì, bù kě shǐ wén zhī. gù zhì rén yòng zhī dé qí dào, jūn zǐ yòng zhī dé qí shù, cháng rén yòng zhī dé qí yāng, zhí míng chāo běn zhí zuò shí fēn bù tóng yě. rú chuán tóng hào, bì qīng zhāi ér shòu zhī. yǒu běn zhě wèi shī, shòu shū zhě wèi dì zǐ, bù dé yǐ fù guì wèi zhòng, pín jiàn wèi qīng, wéi zhě duó jì èr shí. běn mìng rì sòng qī biàn, yì xīn jī, jiā nián shòu. měi nián qī yuè qī rì, xiě yī běn cáng míng shān shí yán zhōng, dé jiā suàn. jiǔ zhī, mǔ yuē: yǐ bū shí yǐ, wú yǒu mài fàn, xiāng yǔ wèi shí. xiù zhōng chū yī hù, lìng quán gǔ zhōng qǔ shuǐ. shuǐ jì mǎn yǐ, hù hū zhòng bǎi yú jīn, lì bù néng zhì, ér chén quán zhōng. jí hái, yǐ shī lǎo mǔ, dàn liú mài fàn shù shēng yú shí shàng ér yǐ. quán yǒu jiāng lüè, zuò tài bái yīn fú shí juǎn yǒu xiāng yè, zhe zhōng tái zhì shí juǎn. shí wèi lǐ lín fǔ suǒ pái, wèi bù xiǎn, jìng rù míng shān fǎng dào, bù zhī suǒ zhōng. chū shén xiān gǎn yù chuán
李筌號達觀子,居少室山。好神仙之道,常歷名山,博採方術。至嵩山虎口岩,得黃帝《陰符經》本,絹素書,朱漆軸,緘以玉匣,題云:「大魏真君二年七月七日,上清道士寇謙之,藏諸名山,用傳同好。」其本糜爛,筌抄讀數千遍,竟不曉其義理。因入秦,至驪山下,逢一老母,髮髻當頂,余發半垂,弊衣扶杖,神狀甚異,路旁見遺火燒樹,因自語曰:「火生於木,禍發必克?」筌驚而問之曰:「此黃帝《陰符》上文,母何得而言之?」母曰:「吾授此符,已三元六周甲子矣,少年從何而得之?」筌稽首載拜,具告所得。母曰:「少年顴骨貫於生門,命輪齊於日角,血脈未減(減原作滅,據明抄本、陳校本改),心影不偏,性賢而好法,神勇而樂至(明抄本至作智),真是吾弟子也。然四十五當有大厄。」因出丹書符一通,貫於杖端,令筌跪而吞之。曰:「天地相保。」於是坐於石上,與筌說《陰符》之義,曰:「此符凡三百言,一百言演道,一百言演術,一百言演法,上有神仙「抱一」之道,中有富國安民之法,下有強兵戰勝之術,皆內出心機,外合人事。觀其精微,《黃庭》、《內景》不足以為玄;鑒其至要,經傳子史不足以為文;孫、吳、韓、白不足以為奇。非有道之士,不可使聞之。故至人用之得其道,君子用之得其術,常人用之得其殃,職(明抄本職作識)分不同也。如傳同好,必清齋而授之。有本者為師,受書者為弟子,不得以富貴為重,貧賤為輕,違者奪紀二十。本命日誦七遍,益心機,加年壽。每年七月七日,寫一本藏名山石岩中,得加算。」久之,母曰:「已晡時矣,吾有麥飯,相與為食。袖中出一瓠,令筌谷中取水。水既滿矣,瓠忽重百餘斤,力不能制,而沉泉中。及還,已失老母,但留麥飯數升於石上而已。筌有將略,作《太白陰符》十卷;有相業,著《中台志》十卷。時為李林甫所排,位不顯,竟入名山訪道,不知所終。(出《神仙感遇傳》)