táng zhēn yuán zhōng, yǒu yī sēng kè yú guǎng líng, wáng qí míng, zì hào dà shī, guǎng líng rén yīn yǐ" dà shī" hū zhī. dà shī zhì shén lòu, hǎo yǐ jiǔ ròu wèi shí. rì yī bì xí, shèng shǔ bù tuō, yóu shì zǎo jǐ jù qí shàng. qiáo jū xiào gǎn sì, dú zhǐ yī shì. měi xī hé fēi ér qǐn, lǜ wèi cháng yǐ. xìng kuáng bèi, hǎo tú quǎn zhì, rì yǔ guǎng líng shào nián dòu ōu, huò zuì wò dào bàng. guǎng líng rén jù yǐ cǐ è zhī. yǒu yī shào nián yǐ lì wén, cháng yī rì, shào nián yú rén duì bó, dà shī nù, yǐ shǒu jī qí bó jú, jǐn suì. shào nián yuē: ái ér, hé gǎn nì zhuàng shì yé!" dà shī qiě mà ér tuò qí miàn, yú shì yǔ shào nián dòu jī, ér guān zhě qiān shù, shào nián zú bù shèng, jìng dùn qù. zì shì, guǎng líng rén wèi dà shī yǒu shén lì. dà shī yì zì fù qí lì, wǎng wǎng piāo duó shì zhōng jīn qián yī wù, shì rén jiē dàn qí yǒng, mò gǎn jù. hòu yǒu lǎo sēng zhào dà shī, zhì, yuē:" sēng dāng sǐ xīn fèng jiè, nài hé shí jiǔ shí, shā dà zhì, piāo duó shì rén qián wù, yòu yǔ shào nián tóng ōu jī, qǐ sēng rén zhī dào yé yī dàn lì zhí yǐ wén guān, rǔ bù xiū rén yé!" dà shī nù mà yuē:" yíng ruì tú shì shān xīng ěr, ān néng zhī lóng hè zhī xīn zāi rán zé wú dào yì fēi rǔ suǒ zhī yě. qiě wǒ qīng qí zhōng ér hùn qí wài zhě, qǐ rǔ chuò chuò wú dà dù hū?" lǎo sēng zú bù néng qū qí cí. hòu yī rì, dà shī zì wài lái guī, jì rù shì, bì hù. yǒu yú mén xì shì zhě, dà shī zuò yú xí, yǒu qí guāng zì méi duān fā, huǎng rán zhào yī shì. guān zhě qí zhī, jù gào qún sēng. qún sēng lái, jiàn dà shī méi duān zhī guāng, xiāng zhǐ yǔ yuē:" wú wén fú zhī méi yǒu bái háo xiāng guāng, jīn dà shī yǒu zhī, guǒ fú yǐ." suì xiāng shuài ér bài. zhì míng rì qīng dàn, qún sēng jù jí yú tíng, hòu yè guǎng líng dà shī, bǐ jí kāi hù, ér guǎng líng dà shī yǐ wáng qù yǐ. qún sēng yì yì qí shì, yīn hào dà shī wèi" dà shī fú" yān.
唐贞元中,有一僧客于广陵,亡其名,自号大师,广陵人因以“大师”呼之。大师质甚陋,好以酒肉为食。日衣弊袭,盛暑不脱,由是蚤虮聚其上。侨居孝感寺,独止一室。每夕阖扉而寝,率为常矣。性狂悖,好屠犬彘,日与广陵少年斗殴,或醉卧道傍。广陵人俱以此恶之。有一少年以力闻,常一日,少年与人对博,大师怒,以手击其博局,尽碎。少年曰:騃儿,何敢逆壮士耶!”大师且骂而唾其面,于是与少年斗击,而观者千数,少年卒不胜,竟遁去。自是,广陵人谓大师有神力。大师亦自负其力,往往剽夺市中金钱衣物,市人皆惮其勇,莫敢拒。后有老僧召大师,至,曰:“僧当死心奉戒,奈何食酒食,杀大彘,剽夺市人钱物,又与少年同殴击,岂僧人之道耶一旦吏执以闻官,汝不羞人耶!”大师怒骂曰:“蝇蚋徒嗜膻腥耳,安能知龙鹤之心哉然则吾道亦非汝所知也。且我清其中而混其外者,岂汝龊龊无大度乎?”老僧卒不能屈其词。后一日,大师自外来归,既入室,闭户。有于门隙视者,大师坐于席,有奇光自眉端发,晃然照一室。观者奇之,具告群僧。群僧来,见大师眉端之光,相指语曰:“吾闻佛之眉有白毫相光,今大师有之,果佛矣。”遂相率而拜。至明日清旦,群僧俱集于庭,候谒广陵大师,比及开户,而广陵大师已亡去矣。群僧益异其事,因号大师为“大师佛”焉。