dōng dōu táo huà lǐ yǒu kòng zhái, dà hé zhōng, zhāng xiù cái jiè dé yì yè. cháng hū hū bù ān, zì niàn wèi nán zǐ, dāng bào kāng kǎi zhī zhì, bù yí kuāng qiè yǐ zì ruǎn, yīn yí rù zhōng táng yǐ chù zhī. yè shēn yī zhěn, nǎi jiàn dào shì yǔ sēng tú gè shí wǔ rén cóng táng zhōng chū, xíng róng cháng duǎn jiē xiāng sì, pái zuò liù háng, wēi yí róng zhǐ, yī yī kě jìng. xiù cái yǐ wéi líng xiān suǒ jí, bù gǎn tì xī, yīn yáng qǐn yǐ kuī zhī. liáng jiǔ, bié yǒu èr wù zhǎn zhuǎn yú dì, měi yī wù gè yǒu èr shí yī yǎn, nèi sì yǎn shàn shàn rú huǒ sè, xiāng chí zhú, ér mù guāng xuàn zhuǎn, huò huō yǒu shēng. qūn xún jiān, sēng dào sān shí rén, huò chí huò zǒu, huò dōng huò xī, huò nán huò běi, dào shì yī rén dú lì yī chù, zé bèi yī sēng jī ér qù zhī. qí èr wù zhōu liú yú sēng dào zhī zhōng, wèi cháng zàn xī. rú cǐ zhēng xiāng jī tuán, huò fēn huò jù. yī rén hū jiào yún:" zhuō jué yǐ." yán jìng, sēng dào jiē mò rán ér xī. nǎi jiàn èr wù xiāng wèi yuē:" xiàng zhě qún sēng yǔ dào liú miào fǎ jué gāo, rán jiē lài wǒ èr wù chéng qí jiào xíng ěr, bù rán, ān dé chēng zhuō jué zāi!" xiù cái nǎi zhī bì yāo guài yě, yīn yǐ zhěn ér zhì zhī. sēng dào sān shí rén yǔ èr wù yī shí jīng zǒu, yuē:" bù sù qù, wú bèi qiě wèi cuò dà suǒ shǐ yě." suì jiē bú jiàn. míng rì sōu xún zhī, yú bì jiǎo zhōng de yī bài náng, zhōng yǒu cháng xíng zi sān shí gè bìng tóu zǐ yī shuāng ěr.
东都陶化里有空宅,大和中,张秀才借得肄业。常忽忽不安,自念为男子,当抱慷慨之志,不宜恇怯以自软,因移入中堂以处之。夜深欹枕,乃见道士与僧徒各十五人従堂中出,形容长短皆相似,排作六行,威仪容止,一一可敬。秀才以为灵仙所集,不敢惕息,因佯寝以窥之。良久,别有二物展转于地,每一物各有二十一眼,内四眼剡剡如火色,相驰逐,而目光眩转,砉剨有声。逡巡间,僧道三十人,或驰或走,或东或西,或南或北,道士一人独立一处,则被一僧击而去之。其二物周流于僧道之中,未尝暂息。如此争相击抟,或分或聚。一人忽叫云:“卓绝矣。”言竟,僧道皆默然而息。乃见二物相谓曰:“向者群僧与道流妙法绝高,然皆赖我二物成其教行耳,不然,安得称卓绝哉!”秀才乃知必妖怪也,因以枕而掷之。僧道三十人与二物一时惊走,曰:“不速去,吾辈且为措大所使也。”遂皆不见。明日搜寻之,于壁角中得一败囊,中有长行子三十个并骰子一双耳。