strong lǐ chún fēng kè shí tiān jī wǔ mèi niáng chū zhān yǔ lù strong
李淳风课识天机 武媚娘初沾雨露
bù shuō dí rén jié zài lù xíng chéng, dān shuō tài zōng dīng yǒu nián diǎn xuǎn gōng é. qí shí yǒu jīng zhōu cì shǐ gài wén dá, diǎn dé měi nǚ yī míng, jiào zuò wǔ mèi niáng. cì shǐ xiǎng dào:"' mèi niáng' èr zì jiào dé bù hǎo, míng rì yù qián qǐ yǒu chēng zhī lǐ!" jìn gǎi míng wǔ wéi, qǔ rì yuè dāng kōng, wàn fāng zhào lín zhī yì, chà guān sòng rù jīng zhōng. tài zōng yī jiàn dà xǐ, liú zài gōng zhōng, sù le yī yè. cì rì bài wǔ wéi wèi cái rén, zuǒ yòu bù lí. yòu fēng wǔ shì yī mén guān zhí, shēng gài wén dá wèi hóng wén guǎn xué shì, wǔ wéi zhī fù wǔ shì wéi wèi dū du, yī shí róng yào, chǒng xìng fēi cháng. yǒu shī wèi zhèng:
不说狄仁杰在路行程,单说太宗丁酉年点选宫娥。其时有荆州刺史盖文达,点得美女一名,叫做武媚娘。刺史想道:“‘媚娘’二字叫得不好,明日御前岂有称之理!”进改名武囗,取日月当空,万方照临之意,差官送入京中。太宗一见大喜,留在宫中,宿了一夜。次日拜武囗为才人,左右不离。又封武氏一门官职,升盖文达为弘文馆学士,武囗之父武士囗为都督,一时荣耀,宠幸非常。有诗为证:
jīng zhōu měi nǚ chū zì pín, yuè mào huā róng shì luò shén.
荆州美女出自贫,月貌花容似洛神。
yíng dàng qiān qiū zuò huà bǐng, zhuān quán èr jiǔ zuò míng jūn.
滢荡千秋作话柄,专权二九作明君。
shēn gōng rì rì shēng gē yǒng, lí yuàn zhāo zhāo wǔ shān yún.
深宫日日笙歌咏,梨院朝朝舞衫云。
gāo zōng èr bǎi shān hé zhòng, liú dé dān shū wū hàn qīng.
高宗二百山河重,留得丹书污汗青。
qí shí sī tiān jiàn lǐ chún fēng, zhī táng shì yǒu shā lù qīn wáng zhī jīng, nǚ zhǔ zhuān quán dì wèi, yīn cǐ mì zòu tài zōng. tài zōng xiào dào:" qǐ yǒu fù rén néng jū dà bǎo zhī lǐ? zhè dìng shì nán zǐ, huò míng zhōng dài zhe' wǔ' zì, rú yǒu fàn jì, jí biàn shā le." cǐ shí huá zhōu cì shǐ lǐ jūn xiàn, yīn tā mào měi, rén dōu chēng tā wèi lǐ wǔ niáng, tài zōng wén zhī, jì ér shēng yí, jī zhào zhào zhì bàn lù shā zhī. yòu chuán zhǐ gè chù sōu qiú, fán yǒu xìng wǔ, huò xiàn míng wǔ, míng zì shè yú fù rén lèi, jǐn xíng zhū lù.
其时司天监李淳风,知唐室有杀戮亲王之惊,女主专权帝位,因此密奏太宗。太宗笑道:“岂有妇人能居大宝之理?这定是男子,或名中带着‘武’字,如有犯忌,即便杀了。”此时华州刺史李君羡,因他貌美,人都称他为李五娘,太宗闻之,忌而生疑,赍诏召至半路杀之。又传旨各处搜求,凡有姓武,或县名武,名字涉于妇人类,尽行诛戮。
lǐ chún fēng zhī qū shā duō rén, lián máng zòu dào:" bì xià wù shā hài zhòng rén. chén qián rì suǒ zòu, shàng dá tiān yì, bù gǎn yǒu wù. wǔ shì nǎi gōng zhōng wǔ shì yě, wàng bì xià qù zhī." cǐ shí tài zōng zhèng dāng jǐn zhàng huān yú, yuān zhěn qǔ lè, zěn kěn jiāng wǔ shì biǎn shā, biàn dào:" qīng jì néng zhī wèi lái tiān yì, kě xiǎo de jīn kē zhuàng yuán shì shuí?" lǐ chún fēng dào:" bì xià zàn tíng yī rì, chén dāng hún yóu tiān fǔ, biàn zhī fēn xiǎo." tài zōng zhǔn zòu.
李淳风知屈杀多人,连忙奏道:“陛下勿杀害众人。臣前日所奏,上达天意,不敢有误。武氏乃宫中武氏也,望陛下去之。”此时太宗正当锦帐欢娱,鸳枕取乐,怎肯将武氏贬杀,便道:“卿既能知未来天意,可晓得今科状元是谁?”李淳风道:“陛下暂停一日,臣当魂游天府,便知分晓。”太宗准奏。
shì rì, lǐ chún fēng mù yù zhāi jiè, fén xiāng wàng tiān zhù gào, zhù bì, suì wò yú diàn qián. zhí zhì huáng hūn, fāng cái xǐng lái, jí fǔ fú zòu dào:" bì xià zài gōng yǔ wǔ shì yíng lè, shàng dì nù jí, bì xū shā zhī. kě wǎn tiān yì. ruò wèn jīn kē zhuàng yuán, chén jiàn tiān bǎng míng xìng, nǎi huǒ quǎn èr rén zhī jié. yǒu cǎi qí yī duì, shàng yǒu shī yī shǒu, shī yuē:
是日,李淳风沐浴斋戒,焚香望天祝告,祝毕,遂卧于殿前。直至黄昏,方才醒来,即俯伏奏道:“陛下在宫与武氏滢乐,上帝怒极,必须杀之。可挽天意。若问今科状元,臣见天榜名姓,乃火犬二人之杰。有彩旗一对,上有诗一首,诗曰:
měi sè rén jiān zhì lè chūn, wǒ yíng rén fù fù yíng rén.
美色人间至乐春,我滢人妇妇滢人。
ruò jiāng měi sè sī wáng fù, biàn tǐ qū zuān miè sè xīn.
若将美色思亡妇,遍体蛆钻灭色心。
tài zōng tīng le, mìng lǐ chún fēng shū qí xìng shì shī jù, cáng yú hé zhōng, jiā shang huáng fēng, zhì yú jīn biǎn, hòu jiē bǎng zhī rì, qǔ chū yī duì, rú guǒ bù chà, jí fèi cái rén wǔ shì. shuō bà, tuì cháo rù gōng. shì yè yǒu jí, wò bìng zài chuáng, cì rì bà cháo.
太宗听了,命李淳风书其姓氏诗句,藏于盒中,加上皇封,置于金匾,候揭榜之日,取出一对,如果不差,即废才人武氏。说罢,退朝入宫。是夜有疾,卧病在床,次日罢朝。
yǒu dōng gōng tài zǐ, nǎi shì gāo zōng, rù gōng wèn ān, wǔ shì gù yì zhuāng chū xǔ duō fēng liú, xiǎo xīn gōu yǐn gāo zōng. gāo zōng yī kàn wǔ shì, dàn jiàn:
有东宫太子,乃是高宗,入宫问安,武氏故意装出许多风流,小心勾引高宗。高宗一看武氏,但见:
yù chāi xié chā bìn yún sōng, bù shì què wēi jìng lǐ róng.
玉钗斜插鬓云松,不似雀微镜里容。
pín cù yuǎn shān zēng mèi tài, pàn dēng qiū shuǐ zhuǎn qíng nóng.
频蹙远山增媚态,盼登秋水转情浓。
gāo zōng kàn jiàn wǔ shì zhè yì bān de fēng liú jùn qiào, yīn xiǎng dào:" guài bù dé fù wáng ài zhè fēi zǐ, yǒu le bìng, yǒu zhè děng yàn sè, zì rán yè yè bù kōng le." biàn liú xīn yù sī zhī, bǐ cǐ yǐ mù sòng qíng, wèi dé qí biàn. ǒu ěr gāo zōng chū wài xiǎo jiě, wǔ shì máng qǔ jīn pén qǔ shuǐ, guì pěng yú dì, jìn yǔ gāo zōng jìng shǒu. gāo zōng jiàn tā jiāo mèi, suì xì jiāng qīng shuǐ sǎ qí miàn shàng, dī dī niàn yún:
高宗看见武氏这一般的风流俊俏,因想道:“怪不得父王爱这妃子,有了病,有这等艳色,自然夜夜不空了。”便留心欲私之,彼此以目送情,未得其便。偶尔高宗出外小解,武氏忙取金盆取水,跪捧于地,进与高宗净手。高宗见他娇媚,遂戏将清水洒其面上,低低念云:
zuó yì wū shān mèng lǐ hún, yáng tái lù gé nài wú mén.
昨忆巫山梦里魂,阳台路隔奈无门。
wǔ shì jí biàn qīng qīng dá yún:
武氏即便轻轻答云:
wèi zēng jǐn zhàng fēng yún huì, xiān mù jūn wáng yǔ lù ēn.
未曾锦帐风云会,先沐君王雨露恩。
gāo zōng dà xǐ dào:" guān rǔ cái sè jiān měi, shēn dé wǒ xīn." suì xié tā shǒu ér qǐ, jìng rù biàn gōng wú rén zhī chù, zhe wǔ shì qù le xiǎo yī, suì chéng yún yǔ zhī huān. zhè bù jiào zuò:
高宗大喜道:“观汝才色兼美,深得我心。”遂携他手而起,竟入便宫无人之处,着武氏去了小衣,遂成云雨之欢。这不叫做:
jūn wáng zhǐ ài xīn rén lè, wàng què gāng cháng tiān zǐ zūn.
君王只爱新人乐,忘却纲常天子尊。
bù yī shí èr rén yún shōu yǔ sàn, wǔ shì qì dào:" qiè shì zhì zūn, gǎn chéng chuí niàn. jīn méng diàn xià zhī ēn, suì fàn sī tōng zhī lǜ. tǎng rì hòu wèi dēng jiǔ wǔ, zé zhì qiè yú hé dì?" gāo zōng wén yán, fā shì dào:" qí gōng chē yàn jià, zhèn jí cè rǔ wèi hòu. yǒu wéi cǐ yán, tiān yàn jué zhī!" wǔ shì dào:" kǒu shuō wú píng, xū liú biǎo jì." gāo zōng jí jiě suǒ pèi jiǔ lóng yáng zhī yù huán wèi zèng, wǔ shì kòu shǒu ér xiè. zì cǐ yǐ hòu, gōng zhōng chū rù, bìng wú zǔ dǎng.
不一时二人云收雨散,武氏泣道:“妾侍至尊,感承垂念。今蒙殿下之恩,遂犯私通之律。倘日后位登九五,则置妾于何地?”高宗闻言,发誓道:“俟宫车晏驾,朕即册汝为后。有违此言,天厌绝之!”武氏道:“口说无凭,须留表记。”高宗即解所佩九龙羊脂玉环为赠,武氏叩首而谢。自此以后,宫中出入,并无阻挡。
tài zōng jiàn jiàn lóng tǐ wú yàng. zhì fàng bǎng rì qī, shǒu míng zhuàng yuán xìng dí, míng rén jié, èr míng yáng jiǒng, sān míng lú zhào lín, chuán lú wáng bó. tài zōng kàn bà, chī le yī jīng, xīn zhōng xiǎng dào:" wǒ zhī dào lǐ chún fēng shì kuáng yán, shéi zhī lián yī zì yě bù chà, qǐ fēi tiān yì!" jí zhào lǐ chún fēng jìn biàn diàn, wèn dào:" qīng shuō zhuàng yuán míng xìng bú duì, hé yě?" lǐ chún fēng zòu dào:" chén yī shí bù gǎn xiè lòu tiān jī, jiāng dí rén jié sān zì fēn kāi, suǒ yǐ shuō' huǒ quǎn èr rén zhī jié', nǎi shì dí rén jié yě. chén gāi wàn sǐ, qiú shā wǔ shì." tài zōng dào:" wǔ shì zài zhèn gōng zhōng, fú shì yī chǎng, bìng wú guò fàn, qǐ kě cì sǐ! zhèn zì yǒu zhǔ yì, jiāng tā qiǎn fā biàn liǎo." bù zhī wǔ shì rú hé xià luò, qiě tīng xià huí fēn jiě.
太宗渐渐龙体无恙。至放榜日期,首名状元姓狄,名仁杰,二名杨炯,三名卢照邻,传胪王勃。太宗看罢,吃了一惊,心中想道:“我只道李淳风是狂言,谁知连一字也不差,岂非天意!”即召李淳风进便殿,问道:“卿说状元名姓不对,何也?”李淳风奏道:“臣一时不敢泄露天机,将狄仁杰三字分开,所以说‘火犬二人之杰’,乃是狄仁杰也。臣该万死,求杀武氏。”太宗道:“武氏在朕宫中,服侍一场,并无过犯,岂可赐死!朕自有主意,将他遣发便了。”不知武氏如何下落,且听下回分解。