qīng tiān yǒu yuè xī zhào bā huāng
青天有月兮照八荒。
yín hàn wú yún xī liú sù guāng
銀漢無雲兮流素光。
píng fēn hán shǔ xī biàn yán liáng
平分寒暑兮變炎涼。
jǐ rén huān lè xī jǐ bēi shāng
幾人歡樂兮幾悲傷。
tàn míng yuè zhī fú gǎi, niàn rén shēng zhī mí cháng
嘆明月之弗改,念人生之靡常。
huò zuì bǎo yú xià wū, huò kùn bì yú kāng zhuāng
或醉飽於夏屋,或困敝於康莊。
yī piáo hán shì, qiān shèng hóu wáng
一瓢寒士,千乘侯王。
ní tú qiú lǔ, zhū cuì míng chàng
泥塗囚虜,珠翠名倡。
huò ān jū yú jiǎ dì, huò liú luò yú tā xiāng
或安居於甲第,或流落於他鄉。
bǎi nián néng jǐ, bì jìng wáng yáng
百年能幾,畢竟亡羊。
wéi dá rén zhī zhī mìng, qiě duì yuè ér xián shāng
惟達人之知命,且對月而銜觴。