piāo líng qín dì wú guī kè, zǒu mǎ kàn huā hóng yī sè. shí lǐ jǐn xiá shāo bì tiān, rú yíng rú què shì fēi xiān.
飄零秦地無歸客,走馬看花紅一色。十里錦霞燒碧天,如迎如卻似飛仙。
jìn kàn bù jí yuǎn kàn hǎo, kāi mǎn bù jí kāi bàn qiǎo. fán huā dà dǐ jǐn dāng rán, ér xìng yóu yí rú shì guān.
近看不及遠看好,開滿不及開半巧。凡花大抵盡當然,而杏尤宜如是觀。
yīng táo zhèng zhàn xiāng yíng dì, yù kāi bù kāi jiàn huā tài. chūn fēng dé yì zhèng jiā shí, chí lái wǔ rì kàn cán zhī.
櫻桃正綻香盈蒂,欲開不開見花態。春風得意正佳時,遲來五日看殘枝。
xià mǎ dú yín zhēn jiě yǔ, míng shǎng jiǔ shǎng zǒng wú qǔ. wǒ wén jīn rì qǔ jiāng biān, yī zhī bú jiàn wéi hán yān.
下馬獨吟真解語,茗賞酒賞總無取。我聞今日曲江邊,一枝不見惟寒煙。
fán huá yī dàn shēng jīng jí, jí rú cái shì zāo lún mò. kě lián rú xǔ xìng huā lín, bù zhào zān jū zhào yě rén.
繁華一旦生荊棘,即如才士遭淪沒。可憐如許杏花林,不照簪裾照野人。
ān zhī wǒ zài shèng táng rì, cǎi bǐ bù zhàn xìng lín chūn.
安知我在盛唐日,綵筆不占杏林春。