shēn shì jiāng nán rú jiā zǐ, shí wǔ xué jīng èr shí shǐ. dī huí yù de shèng xián xīn, hào dàng gèng mì xiān rú zhǐ.
身是江南儒家子,十五学经二十史。低回欲得圣贤心,浩荡更觅先儒旨。
dāng shí zì wèi cái kě zhòng, qǐ liào zhōng nián rén bù yòng. bái tóu zǒng děi xī shàng tián, shǒu jiǎo shēng shū bù néng zhǒng.
当时自谓才可重,岂料中年人不用。白头总得溪上田,手脚生疏不能种。