dìng shān pò xiù wú chǐ dà, dōng guī xiù qǔ péng lái fēng. fēng tóu lǎo tū jǐ qiān shù, chá yá wàn gǔ chēng cháng kōng.
定山破袖無尺大,東歸袖取蓬萊峰。峰頭老禿幾千樹,槎牙萬古撐長空。
jī shān lǎo rén bù xiǎo shì, wèn yú yù xiàng qīng tiān zhù. zuì zhōng jiàn xǔ bù zuò nán, xiù zhōng gǔn gǔn qīng tiān dì.
箕山老人不曉事,問余欲向青天住。醉中見許不作難,袖中滾滾傾天地。
lǎo rén dǔ cǐ zào huà quán, fǎn què ér zǒu xīn máng rán. hū rán jiāng hǎi yī píng dì, qiān rèn wàn rèn fēi cāng yān.
老人睹此造化權,返卻而走心茫然。忽然江海一平地,千仞萬仞飛蒼煙。
jǐn shù cāng fēng bù xū mǎi, cǎo gé qiū yá míng yuè zài. bái tóu dé cǐ dāng yǒu zhī, hái wǒ dōng pō xiù zhōng hǎi.
錦樹蒼峰不須買,草閣秋崖明月在。白頭得此當有知,還我東坡袖中海。