wǎ pén qǐ dé xiǎo sōng zāi, shuí bō shuāng gēn xiàng duàn yá. pán qū qǐ néng yí běn xìng, dī huí gù yù kùn cháng cái.
瓦盆乞得小松栽,誰撥霜根向斷崖。盤屈豈能移本性,低回故欲困長材。
tūn shēng mò xiàng qiū fēng sù, kàng jié cóng jiào là xuě mái. gèng hòu qiān nián zhī yǐ zhǎng, xiān rén yìng huà hè fēi lái.
吞聲莫向秋風訴,抗節從教臘雪埋。更後千年枝已長,仙人應化鶴飛來。