qīng shì shuí néng biàn lù shěn, xiāng féng xiū zuò yì shān yín
清世谁能便陆沈,相逢休作忆山吟。
ruò jiào xiān guì zài píng dì, gèng yǒu hé rén kěn kǔ xīn
若教仙桂在平地,更有何人肯苦心。
qù guó hàn fēi hái shì yù, wáng jiā shí shì qǐ wú jīn
去国汉妃还似玉,亡家石氏岂无金。
qiě ān huái bào mò chóu chàng, yáo sè diào gāo zūn jiǔ shēn
且安怀抱莫惆怅,瑶瑟调高尊酒深。