zhú hún zhú pò zhú jīng shén, fēi luò xiāo xiāng qí shuǐ bīn. qiān gān wàn gān jìng qīng cuì, chuī fēng yǐn lù qiān lái chūn.
竹魂竹魄竹精神,飛落瀟湘淇水瀕。千竿萬竿競青翠,吹風飲露千來春。
xiān shēng bǐ duān zì fēng yǔ, jīng qǐ zhú hún wú zhe chù. yì diǎn shuǐ mò huà chéng lóng, lóng sūn fēi qù é xī zhù.
先生筆端自風雨,驚起竹魂無著處。一點水墨化成龍,龍孫飛去鵝溪住。
xiān shēng bǎ bǐ wú qūn xún, zào wù bù gǎn sī wèi chūn. xīn shāo jìn jié sēn hán yù, luán fèng wú chǔ qī mèng hún.
先生把筆無逡巡,造物不敢私為春。新梢勁節森寒玉,鸞鳳無處棲夢魂。
jìn rén shén xiān rú sūn qiě, huà zhú měi měi tiān zuò yǔ. táng rén shén xiān rú zhāng zhēn, huà zhú měi měi wén yàn míng.
晉人神仙如孫且,畫竹每每天作雨。唐人神仙如張臻,畫竹每每聞雁鳴。
xiān shēng zì dé rù shén shǒu, yī gān liǎng gān fā yú jiǔ. dāng shí dà zuì hū mò nú, yī bǐ sǎo chū zhú qiān mǔ.
先生自得入神手,一竿兩竿發於酒。當時大醉呼墨奴,一筆掃出竹千畝。
jiǔ lì ān néng duó huà gōng, xiān shēng liàn jiù jīn dān hóng. yī lì yáng guāng zhào fèi fǔ, sēn luó wàn xiàng luó xīn xiōng.
酒力安能奪化工,先生煉就金丹紅。一粒陽光照肺腑,森羅萬象羅心胸。
yǒu shí chí chū fēng zhú yè, yín hǎi bù hán jiē zhèn shè. yǒu shí chí chū xuě zhōng zhī, huǎng rú dòng bì qī lián yī.
有時持出風竹葉,銀海不寒皆震懾。有時持出雪中枝,恍如凍碧欺漣漪。
fù néng rú mò zuò shí kuài, tiān rán qiào bá gǔ qiě guài. shā zhōng fú hǔ cǎo zhōng xī, jiào rén chí xiàng péng lái mài.
復能濡墨作石塊,天然峭拔古且怪。沙中伏虎草中犀,教人持向蓬萊賣。
zhú zhī qīng xū shí jiān yìng, yǐ cǐ fā míng zhēn xìng mìng. shǐ rén guān shí jí ài zhú, zhī yǒu zhēn gè zhào yuán jìng.
竹之清虛石堅硬,以此發明真性命。使人觀石及愛竹,知有真箇趙元靜。
xiān shēng zuì shí cháng fēng diān, shì rén yǎn kǒng wú shén xiān. wǒ jīn zhēn cáng shù běn huà, yún hè lái yě gōng guī tiān.
先生醉時常風顛,世人眼孔無神仙。我今珍藏數本畫,雲鶴來也公歸天。